Ám Độ

Chương 3-2




Edit & Beta: Đòe

Cuối hè, thời tiết mát mẻ hơn, Cố Thừa chuẩn bị trở về Anh, Cố lão thái thái muốn bé gặp mặt cô con dâu tương lai trước khi đi nên đã đặc biệt mời Dung Hủ đến nhà trong dịp tổ chức bữa tiệc của gia đình.

Dung Hu đã nhiều ngày không gặp cố Trường An, từ chối khéo chính là Từ Trăn, lần nào tới tìm không phải Cố Trường An đang bận không nghe điện thoại thì cũng là Cố Trường An không có ở đây. Cô ta tức giận đến nỗi suýt chút nữa tìm đại ca Dung Chính Phi kể khổ, nếu không phải căn bản anh ta không đồng ý để hai người đến với nhau.

Dung Chính Phi và Cố Trường An là bạn học cũ và cũng là chiến hữu, đúng dịp gần đây bọn họ đang cùng nghiên cứu nền kinh tế trong thành phố. Sau khi nói ra sự thật thì cô ta bị mắng cho một trận, Dung Hủ là em út trong nhà, trước cô ta toàn là các anh trai, dù thế nào thì gia đình cũng không đồng ý cho cô ta đi tìm một người đàn ông chênh tuổi quá lớn với mình, huống chi người đàn ông đó tai tiếng ngập trời, còn có một đứa con trai chín tuổi.

Nhưng Dung Hủ mặc kệ những chuyện đó, cô ta tin mình có thể thu phục được Cố Trường An, đầu tiên là Cố Trường An kiêng kị bối cảnh Dung gia, còn nữa Cố lão thái thái rất thích cô ta, trừ cái này ra, vài lần gặp gỡ trước đó, Cố Trường An đối xử với cô ta rất dịu dàng, cô ta nhìn ra được hắn có hứng thú với mình. Dung Hủ không ngu, cũng biết vì sao Cố Trường An né tránh mình, cũng bởi nửa tháng trước cô ta đã dẹp sạch một lượt tình nhân từ cũ đến mời của hắn, cô ta muốn nói cho cả thế giới biết cô ta là bạn gái của Cố Trường An, còn ai dám ngang nhiên tranh đoạt với thiên kim tiểu thư nhà họ Dung đây. Thủ đoạn có hơi cực đoan, nhưng có thể diệt sạch hậu họa về sau, cũng có thể khiến cho Cố Trường An biết nông sâu.

Cô ta rất tự tin, nhưng không biết được mình đã chạm phải vảy ngược của Cố Trường An.

Đây là bữa tiệc gia đình, những người có mặt ở đây đều là người nhà họ Cố, Cố Trường An ngày thường nghỉ ngơi ở nhà lười đến không muốn nhúc nhích, chỉ ngồi trong phòng khách đọc tạo chí kinh tế, thế nhưng hôm nay hắn lại đi câu cá ở ngọn núi sau căn biệt thự.

Cố Thừa thức dậy muộn, nhà bếp đã chuẩn bị sẵn cho bé món canh nấm tre, thịt lợn rừng hấp và ngô nướng, thịt lợn và ngô được chuyển từ nông thôn tới lúc sáng sớm, mới đầu bé vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nếm thử một ngụm thì thấy vị khó nuốt, oán giận Cố Lan Sinh không ở bên cạnh hướng dẫn nhóc nên ăn muốn này như thế nào.

Bé là người được nuông chiếu nhất nhà họ Cố, bởi vì không có mẹ, từ nhỏ lại còn phải sang nước ngoài học tập, cho nên càng được người lớn cưng chiều, từ trên xuống dưới nhà họ Cố đều biết đây là huyết mạch Cố gia. Cũng may gia giáo nghiêm, ít ra cũng không thành cái loại công tử ăn chơi trác táng.

9 giờ Dung Hủ tới, nhìn mãi cũng không thấy Cố Trường An, Cố Thừa đành phải đi ra ngoài ngồi với bà nội. Cố lão thái thái dường như rất thích cô ả Dung Hủ, lôi kéo tay cô ta khen cô ta xinh đẹp khen cô ta hiểu chuyện, Cố Thừa vừa đi ra đã phải nhận lệnh chào hỏi, bé ngoan ngoãn gọi một tiếng dì.

Dì của bé cười nói: “Tiểu Hủ còn trẻ như vậy, chào chị là được rồi.”

Cố Thừa không rên một tiếng đấm lưng cho Cố lão thái thái, cụp mắt xuống đứng ở phía sau.

Dung Hủ đã sớm chuẩn bị tâm lý Cố Thừa sẽ không chấp nhận mình, cô ta không để ở trong lòng, dù sao Cố Thừa phần lớn cả năm đều ở nước ngoài, chỉ cần trên mặt vẫn giữ nguyên biểu hiện, cô ả cười yêu ầu tài xe xách quà để ở trong xe vào: “Chị không mua nhiều quà lắm, nghe nói em thích mô hình máy bay, hy vọng em sẽ thích cái này.”

Cố lão thái thái cười nói: “Con có tâm quá.”

Cố Thừa nhận rồi nói cảm ơn, giương mắt nhìn Dung Hủ đứng đối diện, Dung Hủ hơi sửng sốt, đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ này có đôi mắt đặc biệt xinh đẹp, giống một người nào đó, nhưng chỉ chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất.

Cố Sở là người làm ăn nho nhỏ, sáng sớm đã phải chạy đôn chạy đáo vì tiền hàng, vì chênh lệch múi giờ với bên Châu Âu nên thường có thời gian làm bên công tác tài chính. Mấy năm nay công ty dần đi vào quỹ đạo ổn định, nhưng cũng không bớt được bao nhiêu gánh nặng, cậu chưa bao giờ đặt mình đứng ở vị trí ông chủ, chỉ coi bản thân mình cũng như các nhân viên cao cấp khác, cùng cấp dưới tìm kéo khách hàng, không dám chậm trễ, bởi vì không lâu trước đó công ty suýt chút nữa mất đi một khách hàng cũ củ vì lời nói của Dung Hủ, cũng may có “Vinh Thịnh” kịp thời can thiệp.

Chỉ là dù cho Cố Trường An có làm nhiều hơn thế nữa, Cố Sở cũng không thể nào sinh lòng cảm kích hắn, lòng tốt cửa hắn là 24/24 theo dõi cậu, hắn chỉ coi cậu như một món đồ chơi.

Tới gần trưa mới có thời gian rảnh, xe rẽ vào một con đường lát đá rợp bóng mát, một sân golf nhỏ được xây dựng ở phía sườn núi, không khỏi kinh ngạc khi thấy ông quản gia Có Thừa Tùng đứng trước cổng đón chờ cậu, ông có thâm niên làm việc ở nhà họ Cố đã 40 năm, chăm sóc qua ba thế hệ, nhưng lại rất điệu thấp mình.

Cậu mở cửa sổ xe gọi với: “ Bác Tùng.”

“Thiếu gia cậu đã tới.” Ông khom lưng mở cửa xe giúp cậu, “Ông chủ đang ở phía sau núi chờ cậu, cậu có thể đi gặp ông ấy ngay bây giờ.”

Cố Sở kinh ngạc: “Cũng đã giữa trưa, chú ấy định làm gì…… Trong nhà có khách sao ạ?”

“Là tiểu thư nhà họ Dung.”

Cố Sở ngẩn ra, thầm nghĩ chuyến này thật không nên tới đây, giờ phút này cũng chỉ có thể giao xe lại cho ông, đi dọc theo con đường mòn lên núi bên cạnh căn biệt thự.

Mặc dù trời đầy mây, nhưng leo đến giữa núi cũng cảm thấy nóng nực, cũng may không cao, đến nơi cũng chỉ mất 10 phút. Cố Trường An đang ngồi trong đình hóng gió uống trà, cần câu đặt bên cạnh, thấy cậu tới, đưa cho cậu nửa ly trà hắn vừa uống.

Cố Sở uống hơn một nửa, tùy tiện lấy tay quẹt miệng, người đẫm mồ hôi, ngồi trên ghế bị gió nhỉ thổi cho rùng mình

Cố Trường An châm một điếu thuốc, lơ đãng hỏi: “Đói bụng chưa?”

Cố Sở cố ý nói: “Đói, sắp chết đến nơi rồi.”

Cố Trường An cắn điếu thuốc, ý từ không rõ hừ cười.

Cố Sở chán ghét cực kỳ, đứng dậy nói: “Tôi tới không đúng lúc, đi trước đây.”

Cố Trường An nói: “Đợi ở đây với tôi đi, sao có thể bỏ đói em được?”

Cố Sở cả giận nói: "Chú biết rõ hôm nay có khách tới, sao lại không nhắn tin báo tôi trước? Nhiều người nhìn như vậy, lão thái thái còn chưa đủ náo nhiệt sao?”

Cố Trường An dựt cần, đẩy thùng đến trước mặt cậu hỏi: “Có muốn ăn cá trích nước không, hửm?”

Cố Sở chỉ đơn giản là rất tức giận.

Chỗ ngồi còn trống, chủ nhà vắng mặt, cố lão thái thái không vui, đã tìm người cả một buổi sáng cũng không thấy, tuy nói Cố Trường An ngày thường không đàng hoàng, nhưng hôm nay còn có khách tới.

Bà yêu cầu quản gia thứ hai Cố Lan Sinh đi tìm người, Cố Lan Sinh nói đã đi tìm, nhưng ông chủ không mang theo điện thoại, có lẽ có chuyện quan trọng cần xử lý gấp.

Dứt lời đã thấy bố mình đi vào.

Cố Thừa Tùng khom lưng thì thầm bên tai bà cụ: “Ông chủ đã trở lại, đang ở trong phòng bếp nướng cá trích cho thiếu gia.”

- Chương 3.2 -

Tối mới có chương mới của [Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn].