Âm Đại Nhân

Âm Đại Nhân - Chương 8





“A --”


Kì Kì nhảy cách kệ bếp hai bước, nhìn chằm chằm bồn rửa chén đang mở vòi nước ào ào.


Một bóng dáng cao lớn lập tức nhanh chóng tới cửa phòng bếp.


“Sao vậy?” Âm Nhạc cảnh giác hỏi.


“Trong bồn rửa chén của anh lại có con gián lớn như vậy!” Kì Kì hoa dung thất sắc, ngón tay chỉ cách thứ cách đó hơn 5 cm.


“Anh biết, sáng hôm nay đã thấy rồi.” Âm Nhạc bình tĩnh gật đầu.


“Em cho tới bây giờ chưa từng thấy qua con gián nào lớn như vậy......” Cô dừng một chút. “Anh nói sáng hôm nay nó ở chỗ này?”


“Ừ.”


“Vậy sao anh không đánh chết nó đi?”


“Nếu dám đánh, anh đã sớm đánh rồi.” Âm Nhạc nói rất hợp tình hợp lý.


“......” Kì Kì có một loại xúc động muốn triệu hồi “orz” tiên sinh.


Khó trách mới rồi anh cứ đứng bên ngoài không đi vào. Hiện tại ngẫm lại, hình như tối nay anh chưa vào phòng bếp lần nào.


“Em không phải sợ gián đấy chứ?” Âm Nhạc duy trì phong độ bình tĩnh của một đại tướng.


“...... Còn tạm, ghét hơn là sợ.”


“Ừ, vậy giao cho em.”


Âm đại nhân cẩn thận lui vài bước, sau đó rời khỏi hiện trường rất nhanh.


“......” Âm đại nhân sợ gián.


Kì Kì than thở, quyết định vẫn nên tự giải quyết thực tại một chút.


Kể từ lúc bắt đầu ra vào nhà anh, cô rốt cục hiểu được cái gì gọi là “Vỡ mộng là khởi đầu của trưởng thành”.


Cô vẫn cứ nghĩ bản thân đã tính là gia sự vô năng (kh biết làm việc nhà) rồi, không nghĩ tới nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Âm đại nhân chuyện gì cũng giành danh hiệu đệ nhất, bao gồm luôn cả “Gia sự vô năng” này.


Lần đầu tiên khi cô vào nhà anh, mở nắp máy giặt ra, thiếu chút nữa bị hun chết. Anh bỏ cả quần áo không được giặt vào bên trong, ngâm hơn một tuần lễ, sau đó liền quên luôn chuyện này. Cả một thùng nước ngâm được ra vị, cô nghi ngờ nếu giặt lại, thì đống quần áo kia có thể mặc được hay không.


Anh bình thường có thể áo mũ chỉnh tề như vậy, chỉ có thể cảm tạ cửa hàng giặt là Đài Loan cùng cửa hàng may phát triển mạnh mẽ.


Người đàn ông này thật sự siêu, cấp, lôi, thôi!


Không chỉ lôi thôi, còn vô cùng lười. Vậy nên bệnh đau dạ dày của anh không phải không có nguyên nhân.


Kì Kì cũng không trông cậy anh nấu ăn, nhưng cũng phải mua đồ ăn ở ngoài chứ?


Không! Đại gia anh nói, tan tầm đều là lúc tắc xe, còn phải dừng lại mua đồ ăn thì rất phiền toái, anh lười.


Về nhà, trong tủ lạnh không có đồ ăn linh tinh là bình thường, bởi vì đi dạo mua sắm cũng rất phiền toái, cho nên bình thường anh pha chén yến mạch hoặc cà phê cho xong.


Với cái loại tính trơ này của anh, có thể bình an sống đến từng này tuổi quả là tổ tông tích đức!


Bởi vì như thế, vốn chính là một lần ngẫu nhiên đưa móng giò, liền biến thành bà quản gia hàng ngày, sau đó Kì Kì phát hiện thời gian dây dưa ở nhà anh ngày càng nhiều, kĩ năng việc nhà cũng ngày càng tiến bộ......


Đợi đã!


Trong đầu cô vụt qua cái gì đó, hình như có liên quan đến làm việc nhà.


Hình như có ai đó nói gì đó.


Ừm...... Là ai nhỉ?


Quên đi! Nghĩ không ra.


Kì Kì lắc lắc đầu, nhận mệnh đi giết gián.


Kĩ xảo nấu cơm của cô vẫn không quá ổn, cho nên phần lớn món ăn vẫn dựa vào mẹ đại nhân quyên góp, cô phụ trách đun nóng cùng xào đĩa rau là được rồi.


Ba món ăn một món canh một bát cơm trắng thoải mái lên bàn.


Kì Kì một bên thu dọn kệ bếp, một bên gọi: “Anh vào lấy bát đũa đi!”


Tiếng tivi bên ngoài giảm một chút, vài phút sau, một người đàn ông xuất hiện ở cửa nhà bếp, vẻ mặt cẩn thận.


“Con, gián, chết, rồi.” Kì Kì không chịu nổi vỗ trán.


Âm Nhạc thở ra, sau mười mấy tiếng, rốt cục đã tiến vào vùng đất bị bỏ quên.


Vừa bước vào chuyện đầu tiên làm là mở tủ lạnh, lấy lon bia lạnh, mở ra uống một ngụm.


Kì Kì không nói gì nhìn vẻ mặt thư sướng của anh.


“Cám ơn em!” Anh thành khẩn gửi lời.


“......”


Thật sự là vỡ mộng mà!


Ngay cả Âm đại nhân cũng có lúc nhát gan yếu đuối như thế, Kì Kì đột nhiên cảm thấy mình thật mạnh mẽ.


Có thể do đã thấy cái dạng vỡ mộng này của anh rồi, Kì Kì đã không thể “Kính sợ có thừa” với anh như trước. Hiện tại, ở công ty anh vẫn là đại long đầu trên vạn người, nhưng về nhà, đổi thành cô làm nữ vương.


Hai người ở trên bàn tự tại an ổn ăn cơm.


“Anh ăn thử đi này. Đây là chân vịt nổi tiếng nhất ở Nghi Lan đấy, hôm nay em mới nhận được.” Kì Kì khoái trá gắp một cái cho anh.


“Ai cho em chân vịt?” Âm Nhạc nhẹ nhấc mi, ăn cái chân vịt kia.


“Quản lý Mã.” Kì Kì cười hì hì.


“Nhân tâm của chị ta đã thu mua em được đến đâu rồi?” Âm Nhạc cười như không.


“Ai, bị người nào đó quan báo tư thù lớn như thế, cũng nên học được chút giáo huấn chứ.” Kì Kì làm ra vẻ già giặn nói.


“Quan báo tư thù? Ai?” Âm đại nhân bình tĩnh hỏi.


“Còn nói nữa! Anh bảo Minh Tú làm như vậy, không sợ bản thảo của bộ quan hệ xã hội thật sự bị chậm trễ sao?” Cô lắc lắc ngón tay.


Hiện tại ngược lại giáo huấn anh? Không biết là ai mấy ngày trước bị bắt nạt đến nước mắt lã chã kìa!


“Các em làm trễ lần nào rồi à?”


“Đương nhiên không có.” Cô lập tức tỏ rõ lập trường, “Minh Tú có lẽ sẽ ngâm bản thảo của họ, nhưng em sẽ không, cho nên hiện tại bản thảo của bộ quan hệ xã hội gần như đều do em viết, bằng không anh cho rằng sao chị ta lại cho em đặc sản chứ?”


“Vậy không phải ổn rồi sao? Không làm nhỡ công việc, sẽ không liên quan đến anh.” Âm đại nhân cầm bát, ưu nhàn ăn cơm.


Nói cách khác, người này cho dù chỉnh đốn người ra, không làm ảnh hưởng tới công việc là được?


Kì Kì bái phục.


Vừa ăn cơm xong, còn chưa kịp uống canh, laptop anh để ở phòng khách đột nhiên vang lên tiếng tin MSN. Kì Kì biết hẳn là công ty bên Mỹ có việc tìm anh, gần đây dường như anh đều có việc ở đó.


Quả nhiên Âm Nhạc buông bát đũa, trực tiếp ra phòng khách xử lý công việc.


Kì Kì cắn chiếc đũa, nhìn ngó bốn phía.


Ừ, bất tri bất giác liền trở thành như vậy, mỗi ngày cô đến nhà anh nấu cơm, đã được hơn bốn tháng rồi!


Kì Kì vẫn nhớ có chuyện gì đó liên quan đến “Nấu cơm”, hơn nữa rất quan trọng, nhưng bất đắc dĩ suy nghĩ nửa ngày cũng không ra.


“Rốt cuộc là gì chứ?” Thật phiền não!


Cái cảm giác có chuyện muốn nhớ ra, nó lại cố tình không ra, giống như muốn hắt xì lại hắt không được vậy.


Giống như trước đây, nếu cô có vấn đề gì liền chạy đi phiền anh.


“Này.” Kì Kì cầm bát canh, cắn chiếc đũa, trông mong ngồi vào bên cạnh anh.


Âm đại nhân nhìn chằm chằm màn hình laptop, một chuỗi văn tự tiếng Anh lưu loát bay ra từ những ngón tay của anh. Thừa dịp đối phương còn chưa đáp lại, một ngón tay chọc chọc bên cạnh thắt lưng anh.


“Này.”


“Tên của anh là ‘Này’ sao?” Mắt anh vẫn như cũ không nâng.


“Âm đại nhân.” Cô gái bên cạnh thay vẻ mặt nịnh nọt gọi ngọt. “Đại nhân à! Em nhớ có chuyện liên quan đến ‘Nấu cơm’, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, anh giúp em nghĩ lại xem, nói không chừng anh lại nhớ ra?”


Mấy tháng này, Âm Nhạc đã sớm quen cái kiểu hỏi không đầu không đuôi của cô, mắt




cũng không chớp nói.


“Có phải đám nhóc con gái các em lại tụ tập tán gẫu cái gì rồi không?” Anh một bên đáp, một bên ngón tay bay nhanh trên MSN trao đổi ý kiến với đối phương.


“Bọn em nào có nhóc?” Chẳng qua chỉ nhỏ hơn anh năm tuổi mà thôi. Chẳng qua hình như thật sự có liên quan đến đám bạn kia. Kì Kì bắt đầu xòe tay ra đếm: “Tiểu Tử, bàn muội, Minh Tú, Tiểu Chiêu...... Ừ, hình như là Minh Tú......”


Minh Tú nói gì nhỉ?


Cô húp canh, ngẩng đầu nhìn trần nhà liều mình nghĩ. Âm Nhạc cũng không để ý cô, tay vẫn bận rộn làm chuyện của mình.


Là Minh Tú không sai! Minh Tú hình như nói cái gì...... Làm gia sự......


“A!” Cô đột nhiên bắn lên. Nhớ ra rồi!


Âm Nhạc bị cô làm cho hoảng sợ.


“Sao lại xồn xồn lên vậy?” Anh còn chưa trách xong, đã thấy cô trợn mắt nhìn anh, giống như nhìn thấy quỷ vậy. “Sao thế?”


“Xong đời! Trúng thưởng, trúng thưởng!” Cô để bát đũa xuống kêu to.


“Nếu anh còn chưa xuống tay với em, phỏng đoán hợp lý, cha đứa nhỏ hẳn là người khác.” Âm Nhạc nhìn cái vẻ gấp đến xoay quanh của cô, chậm rãi mở miệng.


“Không phải ‘Trúng thưởng’ cái kia, là...... Là......” Khuôn mặt Kì Kì đỏ bừng, một câu cũng nói không xong.


Cả người đột nhiên nhảy dựng lên, chạy vào phòng bếp.


Thế này thì Âm đại nhân cũng không còn tâm tình xử lý công việc, chậm chạp theo sau cô, thân mình cao dài dựa vào cửa phòng bếp.


Cô một người xoay tới xoay lui trong phòng bếp, giống hệt con ruồi mất đầu, trong miệng lẩm bẩm, chỉ mơ hồ nghe được cái gì mà “Trong năm cái có ba cái”, cũng không biết đang làm cái gì.


Cốc cốc.


Âm Nhạc cong ngón tay gõ lên khung cửa một cái, con ruồi mất đầu trong bếp kia cuối cùng cũng đem đầu về vị trí cũ, mặt đỏ bừng nhìn anh.


Bởi vì cái mặt hồng hồng của cô thật sự đáng yêu, anh thưởng thức thêm mấy phút nữa mới mở miệng.


“Rốt cuộc là chuyện gì?”


“Chỉ là......”


Nói trực tiếp như vậy rất mất mặt nha! Hơn nữa lại có liên quan đến anh.


Thì ra Kì Kì rốt cục nhớ ra cái lí luận “Ngày đêm ở chung nước chảy thành sông” của Minh Tú nửa năm trước kia.


Minh Tú lúc ấy nói thế nào?


Điều thứ nhất là cùng nhau lên tầng làm việc, điều thứ hai là đến nhà nam chính làm việc nhà, điều thứ ba là sưu tầm nhân vật, điều thứ tư là kì du lịch nhân viên, sau còn bổ sung một cái là “Con cái thế giao”.


Lúc trước cô còn cười nhạo mấy cái lý luận đó, nhưng con cái thế giao trốn không được, mỗi ngày lên tầng cùng nhau làm việc còn chưa có, chỉ là lần trước cô có cam kết với Tôn tổng, thay hắn viết bài sưu tầm nhân vật, cũng đưa cái ảnh anh bị sặc hạt tiêu đăng lên, hiện tại...... Hiện tại......


Kì Kì ngây ngốc nhìn phòng bếp nhà anh.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com


Đây không phải là đang “làm việc nhà” sao?


Cứ nghĩ rằng không có khả năng trúng cái nào, vậy mà lại ứng nghiệm, trong năm cái trúng ít nhất ba!


“Trời ạ, thật là khủng khiếp! Quá chuẩn......” Cô thì thào tự nói.


Âm Nhạc nhìn cô nói nửa ngày không ra đâu vào đâu, cũng lười đứng đó đoán mò.


“Đúng rồi, tháng sau Hiểu Tâm xin nghỉ kết hôn, anh cần một người lên giúp vài ngày chăm sóc......”


“A – Em không muốn nghe! Ba la ba la ba la, anh không cần nói với em, anh không cần nói với em!” Cô che lỗ tai phóng ra bên ngoài.


Trăm ngàn lần không thể trúng cái thứ tư.


“Được rồi!” Đổi chuyện vui vẻ vậy. “Vậy cuối năm để tăng ban nhân viên du lịch trong nước......”


“Oa oa oa oa oa! Em không muốn nghe em không muốn nghe em không muốn nghe! Không được nói chuyện liên quan đến du lịch công ty!” Cô càng bịt chặt tai, chạy vọt ra phòng khách.


Trăm ngàn lần không được trúng cả năm cái! Đáng sợ, đáng sợ!


“Em rốt cuộc phát điên cái gì vậy?” Âm Nhạc tức giận nói.


Kì Kì đáng thương hề hề đứng giữa phòng khách, hai tay giao trước ngực, hai mắt lệ quang lòe lòe, giống như bị ai bắt nạt vậy.


“Đều, đều tại anh!”


“Anh làm sao?”


“Anh và Minh Tú!”


“Anh và Minh Tú càng không có thế nào cả.”


“Ô......”


Bé khăn đỏ sao có thể là đối thủ của sói hoang? Hai ba câu, liền bị mò ra đến nhất thanh nhị sở.


Tay Âm đại nhân đút trong túi quần bò, cười như không cười nhìn cô. Kì Kì xấu hổ khôn cùng, chỉ có thể cúi đầu ân cần hỏi thăm sàn nhà.


Bỗng dưng, mũi dép của đôi dép đàn ông đi trong nhà ngăn đối diện với mũi dép của cô, Kì Kì sửng sốt.


“Thế nào, không xứng với em? Là ai nói xứng thêm một chút nữa có thể gom một tá rồi?” Những lời này, trực tiếp tiến vào tai cô.


Vành tai hồng nhạt thoáng chốc trở nên hồng tươi. Âm Nhạc nhất thời động tình, há mồm cắn nhẹ vành tai cô.


“Cái đó...... Ai, em muốn rửa chén, rửa xong nên về nhà......”


“Đừng về.” Âm Nhạc nói nhẹ bên tai cô.


Cô ngẩn ra, khuôn mặt đỏ bừng ngẩng lên.


“Đêm nay ngủ ở đây đi.”


Ngực Kì Kì đập bình bịch.


Giữ cô lại, đương nhiên không phải chỉ để ngủ không thôi. Anh muốn cô, cô...... cũng nghĩ muốn anh.


Rốt cuộc cũng là người trưởng thành, suy nghĩ một chút, nghĩ không ra lý do cần thiết phải cự tuyệt.


“Được rồi.” Cô nói nhỏ.


Tiếng cười trầm thấp tràn ra bên tai cô.


“Em đi thu dọn một chút đi, anh một lúc nữa sẽ xong.”


“Nhưng em không mang quần áo tắm rửa, ngày mai còn phải đi làm.” Cô đột nhiên nhớ ra.


“Sáng mai anh chở em về thay quần áo, đêm nay em mặc t-shirt của anh đi.”


Xử lý xong vấn đề ngủ lại, Âm Nhạc không hề bám lấy cô nữa, quay đầu tiếp tục công việc đang dang dở.


Kì Kì nhìn anh quay về làm ổ trước màn hình máy tính, lẩm bẩm hai tiếng, tự mình về phòng bếp thu dọn bát đũa.


Gì mà thực tế như vậy? Ít nhất cũng phải chờ đến được tay rồi mới không quý trọng chứ?


Rửa bát đũa được một nửa, cô đột nhiên tỉnh ngộ, nhanh chóng làm xong việc là có thể nhanh chóng đi “Nghỉ ngơi” rồi?


Nghiêng người nhìn người đàn ông đang ra sức đánh chữ trong phòng khách, hình như có thể dần dần bắt được suy nghĩ trong anh rồi.


Thu dọn phòng bếp xong, cô vào trong phòng lấy quần áo tắm rửa.


Căn hộ của anh vô cùng lớn, trang trí sắc thái màu xám lạnh giống như phòng làm việc của anh. Trải qua mấy ngày, Kì Kì đông thêm cái ghế tựa, tây bày thêm cái bình hoa, dần dần không gian nam tính hóa nơi đây đã thêm vào một chút dịu dàng nữ tính.


Phòng trong gần bốn mươi mét chỉ ngăn thành hai gian, một gian là phòng ngủ chính, một gian là thư phòng. Cô đi vào phòng anh, từ trong tủ quần áo rút ra một chiếc t - shirt. Quần áo mấy tháng qua của anh đều do cô thu dọn, cô đã rất thuộc đường rồi.


Thời điểm tắm xong đi ra, mơ hồ nghe thấy anh dùng tiếng Anh trò chuyện với người ta trong phòng khách. Kì Kì cũng không ra ngoài ầm ỹ anh, tự mình kéo chăn mỏng bò lên giường, cầm lấy điều khiển mở chiếc ti vi màn hình phẳng cuối giường.


Hai má cô được nước ấm hun qua mà ửng đỏ, trong khoang mũi là hương vị nam tính thuộc về anh, con ngươi ướt át dần hiện lên sự mê mang.


Hẳn phải nên rất căng thẳng mới đúng...... nhưng mà thật kì quái, cô rất chờ mong, rất hưng phấn, không có lấy một chút cảm giác sợ hãi hay căng thẳng.


Ai, cô hiểu được trái tim mình. Sợ rằng cô đã thích người đàn ông này rồi.


Không, không chỉ là thích, có khi so với “Thích” còn hơn rất nhiều rất nhiều.


Cô thích tất cả của anh.


Sự ổn định bình tĩnh, ưu trí như gió, lạnh lùng như đao của anh. Dáng vẻ cười rộ lên của anh, vẻ mặt đùa giỡn cô của anh, cách thức bảo hộ của anh.



Cho dù rõ ràng vì cô mà làm rất nhiều rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ một chữ anh cũng không nói tới.


Dung nhập cuộc sống của anh là chuyện dễ dàng như vậy, giống như giữa hai người đã có nhiều năm ăn ý, cứ tự nhiên mà biết ở chung như thế nào.


Thật khó để tưởng tượng, mấy tháng trước cô còn sợ anh ra sao, đột nhiên, cô liền ở trên giường của anh rồi.


Khi Âm Nhạc đi vào phòng, tivi đang mở, người trên giường đang quay người về một bên, dường như đang ngủ. Anh cũng không ầm ỹ đến cô, nhẹ nhàng bắt lấy chiếc quần đùi vào phòng tắm.


Tắm rửa xong đi ra, thân thể trần trụi bò lên chỗ trống bên cạnh cô, cô liền xoay người lại.


Hai má mềm mại đỏ bừng, ánh mắt thanh tỉnh nhưng mê mang.


“Đang nghĩ gì vậy?” Anh lót gối đầu, ôm cô vào trong lòng.


“Nghĩ tới anh đó.” Cô gối lên vai anh, thoải mái than nhẹ.


“Nghĩ tới anh thế nào?” Mùi thơm ngát tỏa ra từ mái tóc làn da cô, khiến anh không


nhịn được vùi vào tóc cô hít một hơi thật sâu.


“Nghĩ...... em hình như có chút rất thích anh.” Một ngón tay ngọc chỉ lên ngực anh.


“Thích anh không tốt sao?” Tiếng nói trầm thấp từ ngực anh dao động đi ra.


“Em cũng không hiểu được.” Nghĩ một chút, cô nói: “Nhưng mà trước kia mẹ em có dặn dò qua, tương lai nếu chọn bạn trai, đừng chọn người quá thông minh.”


“Vì sao?” Người đàn ông có tiếng rất thông minh này khựng lại.


“Mẹ bảo em quá ngu ngốc, nếu chọn người quá thông minh, nhất định sẽ gặp phải kẻ lừa đảo tình yêu, lừa em đến táng gia bại sản, cho nên chọn người không khác em là mấy sẽ tốt hơn.”


Hiện tại Âm Nhạc xác định anh không thích mẹ vợ đại nhân nói chuyện tổn hại đến bà xã chưa qua cửa của anh rồi.


Tuy rằng chính anh cũng thường cười cô, nhưng không đại biểu thích người khác cũng cười, cho dù người kia là mẹ cô cũng không được.


Đây là đặc quyền chỉ thuộc về mình anh!


“Không sao cả, em thích, anh thích, như vậy là được rồi.”


“Ừm.”


Cô khẽ rên hai tiếng, lười biếng chui càng sâu vào cổ anh. Hơi thở ấm áp dễ chịu phát ra trên người anh, gối lên như vậy, khiến cô có chút buồn ngủ.


Tay cô vô thức vuốt ve trên ngực anh, chuyển qua chỗ dạ dày, dừng lại một chút.


“Sau này anh không được bận rộn một cái liền quên ăn cơm.”


“Ừ.” Bầu không khí thoải mái, khiến giọng nói của anh cũng phá lệ lười biếng.


“Mẹ em cũng bảo không được chọn người nào thân thể không khỏe mạnh, bởi vì nhẹ thì thủ tiết, nặng thì thủ sống quả*.” Cô dùng sức gật đầu.


*thủ sống quả: tuy là vợ chồng, nhưng không có cuộc sống vợ chồng (kh sinh hoạt vợ chồng được ấy ạ =p)


Nhẹ thì......? Âm Nhạc yên lặng.


Phiên dịch sang tiếng phổ thông chính là: Trướng bụng chết sớm không sao, cái ‘gốc rễ’ kia có thể sử dụng được quan trọng hơn. (aoi: nói chung là phải có cháu gái cho mẹ bạn Kì Kì Description: =D)


“Lệnh đường biết nặng nhẹ thật khiến người ta ấn tượng sâu sắc.” Anh chế giễu.


Kì Kì bật cười khanh khách.


“Ai, anh đừng có ý kiến với mẹ em. Tuy rằng bà luôn mắng em, nhưng kì thật...... Kì thật bà rất yêu em. Bà chỉ là, không biết nên làm thế nào với em.” Ngón tay Kì Kì vẽ vẽ trên ngực anh nhỏ giọng nói.


Một đứa con gái tầm thường như thế, sinh ra trong một gia đình không tầm thường như vậy, vì thế phần tầm thường đó liền biến thành không tầm thường.


Truyền thừa kéo dài mấy trăm năm đột nhiên ở trong tay mình rẽ sang một con đường mới, nghĩ đến năm đó mẹ tuổi còn trẻ, hẳn cũng không biết xoay sở thế nào đi? Vì thế, tuy rằng miệng nói hùng hùng hổ hổ, nhưng trong lòng lại lo lắng tính toán không xong, tâm sự suy nghĩ không thôi.


Âm Nhạc đột nhiên có chút hiểu được tâm tình của Niếp Tiểu Thiến.


Nếu đổi thành anh, cũng sẽ từng bước trải tốt đường nửa đời sau cho con gái.


“Yên tâm đi! Anh và bà sẽ không xuất hiện tình huống ‘Mẹ vợ con rể bất hòa’ đâu, mẹ vợ đại nhân đã sớm bán em cho anh rồi.”


“Có ý gì?” Kì Kì cử động người nhìn anh.


Ánh sáng từ tivi khiến khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối, Âm Nhạc mỉm cười, nói lại không sót một chữ cái ngày mẹ vợ đại nhân điện thoại đến cho cô nghe.


“Sao mẹ em lại như thế chứ!”


Kì Kì nghe Niếp Tiểu Thiến vừa chê cô vừa đẩy mạnh tiêu thụ, có chút tức giận, thẳng đến khi nghe được câu “Kết hôn với người khác con đường khó tránh khỏi nhấp nhô”,


“Hi vọng con gái an an ổn ổn, hạnh phúc vui vẻ” của mẹ, mũi đau xót, bỗng dưng muốn rơi lệ.


“Mẹ đáng ghét......” Cô tiến sát vào lòng anh.


Âm Nhạc ấn gáy cô, nghe tiếng cô hít hít mũi.


“Rất quá đáng! Hai người sao có thể hợp mưu (cùng nhau tính kế) sau lưng em?” Giọng nói rầu rĩ từ ngực anh bay ra, ý tứ làm nũng so với oán giận nhiều hơn.


“Lúc đấy anh còn chưa quyết định hợp mưu.” Anh lập tức thanh minh.


“...... Vậy khi nào anh quyết định thông đồng làm bậy?” Cô gái nắm trước ngực anh lập tức ngẩng đầu.


Khi nào?


Bản thân Âm Nhạc cũng nghĩ lại một chút.


Kỳ thật ngay từ đầu thật sự cũng không quá để ý tới cô, chỉ cảm thấy cô gái ngốc này thật thú vị, trêu chọc rất vui.


Sau đó là cuộc điện kia của Niếp Tiểu Thiến.


Thẳng thắn mà nói, cuộc điện thoại đó quả thật có tác dụng, tuy rằng nguyên nhân cùng ý định của Niếp Tiểu Thiến khác nhau.


Cuộc nói chuyện đó cũng nhắc nhở Âm Nhạc một chuyện, anh cũng đã đến tuổi thành gia thất rồi.


Tuy rằng cho dù không kết hôn, một mình anh cũng có thể sống rất khá, chỉ là chuyện đời người bình thường sẽ trải qua, anh cũng không bài trừ muốn thử xem thế nào.


Chính là, anh rất lười, theo đuổi con gái cần tốn rất nhiều thời gian, không muốn cô gái anh theo đuổi lúc nào cũng đòi hỏi. Ở vị trí của anh, rất ít thấy được thật tình chân ý.


Ngoại trừ cô.


Một cô gái rõ ràng kiều diễm như hoa, lại không tự tin vào bản thân mình.


Vì thế anh liền nghĩ: Cưới cô cũng không tệ, con gái bác Thẩm sẽ không kém chỗ nào cả, lại có sẵn người được chọn, cha mẹ cô cũng vui vẻ mà tác thành, ngẫm lại đều rất tiện lợi.


Bởi vì nguyên nhân như vậy, lại càng để ý cô hơn một ít.


Sau đó liền phát hiện cô gái này sao mà dễ bị bắt nạt thế kia?


Sao có thể ngây thơ như vậy? Sao lại không biết phòng người như thế?


Thời điểm nhìn anh, ánh mắt lúc nào cũng trợn thật to, gương mặt


kìm nén đến hồng hồng, căng thẳng đến quên cả hô hấp, làm sao có thể….. đáng yêu như vậy?


Vì thế ánh mắt chính thức dừng lại.


Vì thế tức giận khi có người tìm cô gây phiền toái.


Vì thế mang cô đi gặp Tôn tổng.


Vì để an lòng cô, lại tiếp nhận phần công việc anh căn bản không có ý định làm.


Tất cả, cũng chỉ vì muốn thấy cô tiếp tục vui vẻ, hai mắt tỏa sáng.


Có lẽ “bát tự phù hợp của bà tổ” thật sự có chút linh nghiệm, sâu bên trong, đã sớm có người giúp bọn anh quyết định rồi.


“Lúc nào không quan trọng, nguyên nhân không quan trọng, quan trọng là…..” Anh dừng lại.


“Là cái gì?” Người nào đó quả nhiên tiếp lời.


“Chúng ta tán gẫu xong rồi.”


Âm Nhạc đột nhiên xoay người chặn cô lại.


Bộ ngực sữa của cô bị lồng ngực của anh dán sát vào, một hồi lâu, mới hiểu được anh đang nói cái gì.


Mặt bùm một cái đỏ rực.


“A….. Ừ….. Tán gẫu xong rồi.”



Mới vừa rồi còn không có căng thẳng, giờ đột nhiên bốn phương tám hướng vọt tới.


Lồng ngực rộng rãi của Âm Nhạc hoàn toàn chắn hết tivi, ánh sáng chớp động sau lưng anh, khiến khuôn mặt anh âm u mà mơ hồ, chỉ có đôi mắt phá lệ sáng ngời.


Kì Kì lẳng lặng thừa nhận ánh mắt của anh, đột nhiên, cảm giác căng thẳng cứ như vậy mà biến mất.


Cô cong lên một nụ cười mang chút ngượng ngùng, lấy ngón tay thay thế tầm mắt, thăm dò khuôn mặt anh. Âm Nhạc nắm lấy tay cô, kéo đến lồng ngực nóng rực trần trụi của mình.


“Chạm vào anh.” Giọng nói nam tính rì rầm bên tai cô.


Cô rủ hàng mi dài xuống.


Ngón tay dài của anh men theo lớp quần áo rộng thùng thình của cô mà đi vào, ở trên da thịt cô lưu lại sự tê dại khó nhịn, cuối cùng, cầm lấy một bên tuyết nộn, ngón cái xoa lấy đỉnh hồng.


“Ư …..” Cô không nhịn được nhẹ anh một tiếng.


“Anh tin rằng quần áo này là của anh.” Giọng nói trầm thấp lười biếng nói bên tai cô, “Anh muốn đòi lại.”


Cô vùi mặt vào hõm vai anh, lộ ra lỗ tai được nhuộm thành màu tươi đẹp, sau đó quần áo trên người cô bị anh đòi lại rồi.


Anh hơi lùi lại một chút, thưởng thức dáng vẻ trần trụi trắng nõn trơn bóng của cô, ánh mắt nam tính lộ ra một tia âm trầm thỏa mãn.


“Không được …..”


Kì Kì theo bản năng muốn kéo chăn che đậy thân thể lõa lồ, một bàn tay to giữ lấy tay cô, không cho cô như nguyện.


Cái tay kia lập tức dao động đến ngực cô, sau khi thưởng thức xong một bên phấn nộn khác, bơi xuống dưới, vòng qua bụng, tiếp tục di động xuống…..


“Ư…… Nhạc……”


Cô đáng thương lẩm bẩm, khóe mắt đều bị trêu chọc đến rơi lệ.


Người đàn ông này, thực ác liệt, chỉ với một đôi tay, liền châm lên liệt hỏa hừng hực trên người cô.


“Xuỵt, thả lỏng.”


Âm Nhạc đổi tư thế, bản thân ngồi dựa vào đầu giường, rồi ôm cô vào ngực, lưng dán vào anh mà ngồi.


“Anh muốn…… Anh muốn làm gì……” Kì Kì cảm thấy rõ ràng một nơi thẳng đứng rung động để giữa hai đùi cô, đỉnh mơ hồ đặt ở nơi bí mật của cô.


Cô xấu hổ khó nhịn, không dám nhìn tư thế mờ ám như vậy.


“Đừng sợ, ngoan.”


Tay chân anh từ phía sau kẹp cô lại, cô bối rối ngượng ngùng muốn che khuất bản thân, anh lại giữ cô thật chặt, một tay nắm chơi phấn ngực của cô, một tay dời xuống, bắt đầu ở nơi giữa hai chân cô làm một ít chơi đùa vỗ về cực kì xấu hổ.


Sinh thời cô căn bản không phải đối thủ, chỉ chốc lát sau liền thở gấp rên rỉ, ở trong tay anh lên đỉnh một lần.


Cô thở hồng hộc, hai mắt nhắm chặt, gò má đỏ ửng động lòng người, toàn thân vẫn như cũ run rẩy chìm đắm sau cao trào.


“Ư……” Hừ hừ còn có chút ý khóc.


“Ngoan, đến một lần trước, chờ chút nữa mới không vất vả.” Tiếng cười nhẹ nam tính vang lên bên tai cô.


Đêm nay anh xác định chắc chắn sẽ không cho cô ngủ. Một khi động tình lên, anh sẽ có chút lỗ mãng, mà cô không có mấy kinh nghiệm, nếu không cho cô ướt át một chút, nhất định sẽ không chịu nổi.


Anh liếm vành tai cô, tay vẫn ở nơi xấu hổ đâm ra tiếng ướt át.


Cô buông hai tay che mặt xuống, mắt ngâm trong ánh nước, xinh đẹp khiến người ta nín thở. Âm Nhạc dẫn tay cô, bắt đầu để cô quen thuộc thân thể anh.


Xoa đến nơi kẹp giữa đùi cô, bộ phận bừng bừng phấn phấn nhất của anh, cô gần như nắm anh đến phát run. Nhưng dưới sự cổ vũ của anh, cô từng chút từng chút thăm dò.


Âm Nhạc suýt nữa dưới sự thăm dò ngốc nghếch của cô mà tước vũ khí.


“Được rồi, anh không phải siêu nhân.” Ngữ khí anh ẩn nhẫn, hơi kéo tay cô ra.


“Anh không phải đã nhịn mấy tháng rồi sao.” Cô nhỏ giọng nói.


Chờ một chút, nói như vậy giống như cô đang bất mãn, luôn tính đợi đến thời gian này…..


“Khi đó em còn sợ anh.” Anh nói đơn giản.


Cô dừng lại một chút, lại có cảm giác muốn khóc rồi.


Người đàn ông này, thật ra, rất dịu dàng, rất dịu dàng……


“Đừng sợ.”


Anh đặt cô nằm ngang phủ lên người cô, tách chân cô ra, khiến cô từng chút từng chút tiếp nhận mình.


“Ư ……”


Thật ra từ sớm trước đó, cô đã không còn sợ anh nữa.


Kì Kì ôm cổ anh, hứng lấy sức mạnh khẩn cấp mà đến của anh, hứng lấy toàn bộ của anh.


Ngoại truyện 3: Âm đại nhân


Phiên ngoại 3: Âm đại nhân cùng tình địch


Dương Kính Dụ từ khi vào "Du Lượng" tới nay, hơi có chút chua xót trong lòng.


Từ lúc hắn vào đại học đến sở nghiên cứu đều đường đường là vương tử trường học, các chị các em tự động dính vào vô số, không nghĩ tới vào "Du Lượng", hoa đào thế mà lại dừng lại.


Không phải "Du Lượng" không có mỹ nữ, chỉ là mỹ nữ nhiều nhất ở bộ quan hệ xã hội, người người mắt cao hơn đỉnh, mà những cô gái ở ngành khác không đủ trình độ tiêu chuẩn của hắn. Cuối cùng trời cao thương xót, để cho hắn được gặp mỹ nữ kia.


Ngày đó hắn vào thang máy muốn lên tầng, từ tầng 3 bộ quan hệ xã hội có một mỹ nữ tiến vào.


Vừa thấy mỹ nữ ấn tầng 21, trong lòng càng vui vẻ. Có thể lên tầng 21, phần lớn có vài phần nền tảng, không theo đuổi được cô ấy thì cũng bảo đảm được con đường công danh tươi đẹp.


Mắt thấy ngày càng lên gần đến tầng của mình, hắn không nhịn được mở miệng: "Hello, tôi là Dương Kính Dụ bộ nghiệp vụ, xin hỏi cô là người ngành nào vậy."


Mỹ nữ kia xấu hổ thậm chí ngượng ngùng nhìn thẳng vào hắn - thật ra là lần đầu tiên bị Âm đại nhân kêu lên tầng, lòng tràn đầy thê lương, áp lực nặng nề -- nhẹ nhàng ứng thanh: "Thẩm Kì Kì bộ quan hệ xã hội."


"Thẩm tiểu thư." Đến tầng của hắn, thừa dịp thang máy chưa đi tiếp, hắn vội vàng thêm một câu: "Có rảnh cùng nhau ăn một bữa cơm đi."


"Vâng."


Sau đó thang máy liền nuốt lấy mỹ nữ.


Sau đó ở ngành khác có mấy cô em xinh đẹp mới vào, mục tiêu của hắn dời đi, nhất thời quên mất việc này.


Thẳng đến một ngày, mỹ nữ nên ôm đều đã ôm qua, không còn cảm giác mới mẻ, hắn lại gặp được mỹ nữ khi xưa.


Hơn nữa tình huống rất tốt cô được điều đến bộ hành chính tầng 16, cách hắn càng gần.


"Thẩm Kì Kì, em còn nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp qua vài lần, tôi là Dương Kính Dụ bộ nghiệp vụ." Có một ngày, hắn đặc biệt chạy tới tìm cô.


Kì Kì mờ mịt nhìn hắn một cái, còn chưa kịp đáp lời, điện thoại vừa vặn vang lên, là bên xưởng in ấn có vấn đề trong bản quy hoạch muốn hỏi.


Dương Kính Dụ kiên nhẫn chờ ở một bên. Phía sau, Âm đại nhân và quản lý Kỉ vừa nói chuyện xong, đang từ trong văn phòng đi ra.


Âm đại nhân liếc mắt một cái thấy người đàn ông niềm nở đứng bên cạnh cô gái nào đó.


"Người mới của bộ hành chính sao?" Anh giống như thuận miệng hỏi.


"À, là tiểu tổ trưởng của bộ nghiệp vụ, tên là Dương Kính Dụ, năng lực không tồi, chỉ là tính tình có chút láu cá, còn phải tôi luyện nhiều." Quản lý cũng thuận miệng đáp lại.


Trở lại văn phòng, Âm đại nhân thà giết nhầm một trăm, cũng không thể buông tha tâm tư một người, gọi người mang hồ sơ của Dương Kính Dụ lên.


"Alo? Bác gái Thẩm, cháu là Âm Nhạc. Có một người, trong tay cháu chỉ có ngày sinh, không có thời gian, có thể làm phiền bác..."


Niếp Tiểu Thiến lập tức hiểu được ý của anh.


"Có lẽ là được, cháu nói ra nghe chút -- ừ, ngày sinh này cũng xứng với Kì Kì, cậu ta có thể là người khác kia. Cậu ta là ai vậy?"


"Ai cũng không phải." Âm đại nhân dừng máy.


Cách một tuần, cấp trên đưa xuống thông báo, Dương Kính Dụ chuyển đi nơi khác đến công ty chi nhánh ở Malaysia đảm nhiệm chức thư ký riêng.


Mặc dù rời xa quê hương, nhưng thứ nhất cũng coi như thăng chức, thứ hai mỹ nữ miền Nam nhiều, Dương Kính Dụ vui vẻ chuẩn bị thay đổi đường chạy mà đi.


Đáng tiếc duy nhất, chính là chưa kịp bắt đầu với mỹ nữ kia.


Đây có thể coi là phiên ngoại ngắn nhất trong lịch sử.


Bởi vì hắn gặp phải đối thủ, là Âm đại nhân.