Chương 8 : Bình Thường Thập tam hoàng tử.
6 năm sau, An, một chàng thanh niên cao 1m75, mái tóc đen mượt, đôi mắt to màu xanh lá cây và làn da trắng hồng, mặc một bộ quần áo màu đen đơn giản, đến cửa Tàng Kinh Các.
Thủ vệ thấy chàng thanh niên thì cúi đầu cung kính: "Thập tam hoàng tử."
An gật đầu đi thẳng vào trong đi tìm kiếm sách để đọc. Vậy là An đã đến thế giới này 12 năm. Trong 12 năm đó, 6 năm liên tiếp ngày hầu như ngày nào không lên lớp An đều dành 2-3 tiếng ngồi tại Tàng Kinh Các của Lê gia để đọc sách tìm hiểu về thế giới này.
Vừa thấy An, Nhị trưởng lão đã gật đầu: "Lại đến đọc sách à.”
Nhị trưởng lão là một trong hai người biết về tư chất cũng như thực lực chính thức An. Bởi sau hôm phát hiện An bước vào Ma pháp sư, ông đã đến Trắc Linh thạch thử qua thì phát hiện không có gì bất thường. Và An thường xuyên đến đọc sách nên nếu sử dụng thần hồn kiểm tra thì sẽ ra dù sao ông cũng là vương cấp cường giả. Cũng chính vì vậy nên ông cho An toàn quyền sử dụng Tàng Kinh Các và Tài nguyên tu luyện cũng được ông và Đại trưởng lão tăng thêm gấp 5 lần nhưng là chính do ông đưa cho An chứ không cần phải tới bảo khố để lấy.
An gật đầu: "Dạ, mai là bài kiểm tra giữa khóa nên vãn bối muốn tìm hiểu thêm về Âm Tuyệt Sơn lâm ."
Nhị trưởng lão thâm thúy nhìn An: "Cấp 8 quân cấp ma pháp sư. Ngươi tiến độ tăng cấp không bị chậm lại nhỉ? cứ trung bình vái tháng một cấp Thiên tư của ngươi thật khiến người khác ngưỡng mộ. Mà ngươi tu luyện Vô hồn Thiên ngày càng thâm ảo nhỉ. Ta giờ không tập trung không phát hiện tu vi của ngươi."
An cúi đầu: "Tất cả do các trưởng lão vun trồng."
Nhị trưởng lão: "Bọn ta chẳng giúp được gì mấy là do thiên tư của ngươi thôi. Ngươi đi đọc sách đi nếu có vấn đề gì tu luyện cứ đến tìm ta. Sách người muốn tìm ở tầng 2 chứ Âm Tuyệt Sơn Lâm khu vực sâu được coi là cấm địa nên tầng 1 chỉ giới thiệu sơ qua ở 10km vòng ngoài thôi. "
An cúi người cảm ơn nhị trưởng lão rồi lên tầng 2 của tàng kinh các. Sắp sẽ là ngày 6 năm nhập học, toàn bộ học sinh sẽ có bài kiểm tra. Nghe Ngô Đức giới thiệu, bài kiểm tra thường được tổ chức ở Âm Tuyệt Sơn lâm, một khu rừng rộng lớn, huyền bí và kinh khủng nằm cách Kỳ Kinh 500 km về phía tây.
Âm Tuyệt Sơn lầm tiếp giáp với 3 nước Đại Ngu,Đại Hạ và Đại Tấn. Diện tích của nó gấp 3 lần Đại Ngu sâu tận bên trong có cả yêu vương, yêu hoàng và các bộ tộc của tinh linh tộc. Thỉnh thoảng sẽ có thú triều t·ấn c·ông thành trì cả ba nước gây ra tổn thất rất lớn về nhân mạng và tài sản. Vì vậy mặc dù cả ba nước đã nhiều lần hợp tác vây quét yêu thú nhưng mà chỉ mang thất bại trở về.
An ngồi đọc sách giới thiệu về địa lý của Pháp Thần Giới, càng cảm nhận được thế giới này rộng lớn, huyền bí và kinh khủng. Tu luyện đến Vương Cấp, Hoàng Cấp, sơ sẩy là vẫn có thể c·hết. Đế Cấp trở lên thì không biết do trong Tàng Kinh các nói không rõ ràng.
An nghĩ: "Nói chung nên cẩn thận với thế giới này, luôn có lòng kính sợ chi tâm thì sẽ sống lâu. Không thể như các nhân vật chính trong chuyện lấy thân đi thử nguy hiểm được."
Sang hôm sau, An lên lớp như thường xuyên. Vừa bước vào Thái Miếu thì đã thấy Đạm Đài Minh Ngọc đang ngồi ở đài phun nước giữa sân trường. Mới 12 tuổi, Minh Ngọc đã trở thành một mỹ nhân thật sự. Cô có mái tóc dài đen mượt, đôi mắt to tròn sáng long lanh, và nụ cười tươi tắn kết hợp với khuôn mặt thanh tú.Ở kiếp chắc thành hot gơn nổi tiếng toàn cõi mạng rồi.
Nhìn thấy An bước vào, Minh Ngọc vui vẻ vẫy tay chào: “Bình An, đi học sớm thế?
An mỉm cười đáp lại: “Người không phải đã tới sao?
Minh Ngọc đứng dậy nắm tay An kéo đi “Ta đang có một số vấn đề tu luyện tính hỏi ngươi.”
An buồn bực nhìn cô gái nhỏ: “Ngươi một cái Tinh Cấp cường giả đi hỏi ta nho nhỏ Linh Cấp ma pháp sư có gì để trả lời?
Minh Ngọc mỉm cười: “Người khác không biết chứ ta thấy ngươi có nhiều ý tưởng sáng kiến hay hơn cả hướng dẫn sinh.
Cách đây 6 năm, sau khi gặp một vấn đề trong tu luyện pháp thuật, Minh Ngọc đã buộc miệng hỏi An. Từ đó trở đi, khi gặp vấn đề gì, việc đầu tiên Minh Ngọc nghĩ đến là An. Để tránh người khác làm phiền, An đặc biệt bảo Minh Ngọc không được kể với ai. Cô gái nhỏ gật đầu đáp ứng.
An thở dài, đành phải ngồi xuống nghe Minh Ngọc nói. Minh Ngọc nói về vấn đề cô đang gặp phải trong việc tu luyện một loại pháp thuật mới hệ hỏa “
Bách Hỏa Phần Thiên “. An nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi đưa ra một số ý tưởng. An thật không ngờ cô gái này bắt đầu tiếp xúc với Hầu cấp pháp thuật. Thật sự ngộ tính kinh người ah. Tiếng vang vọng cả Thái Miếu
An dứng dây “ Thôi ta vào lớp đây tới giờ rôi “
Đạm Đai minh ngọc đứng dậy “ Sau giờ học đi uống nước với ta nhé. Tiện chỉ lại ta luôn chứ ta vẫn chưa hiểu lắm những gì ngươi nói “
An bước vào lớp học, chọn bàn ở cuối cùng bên cạnh cửa sổ. Đây là vị trí ưa thích của An, vừa ít bị chú ý vừa có thể nhìn ra ngoài.
Lớp An có 40 người. Trong đó, nổi bật nhất là Trần Thừa và Phạm Phương. Hai người này có tư chất tu luyện cao cấp, mặc dù so với Đạm Đài Minh Ngọc hay Lý Minh Huy thì không bằng, nhưng cũng là nổi bật trong đám người.
Nhìn thấy An vào lớp, một số người đứng dậy chào hỏi, dù sao anh cũng là hoàng tử của Đại Ngu quốc. Chỉ một số người bình thản nhìn An, dù sao thì cũng chỉ là hoàng tử bình thường, không có quá nhiều giá trị để lôi kéo.
Vừa ngồi xuống ghế, một tiểu mập mạp tới gần: “Lục hoàng tử, người thấy năm nay chuẩn bị thi giữa khóa rồi, ta vào nhóm người được chứ?
Tiểu mập mạp này là Nguyên Huy Anh, con trai thứ của Nguyễn gia, một trong tứ đại gia tộc. Tư chất tu luyện thổ hệ 4.5 nhưng ngộ tính lên tới 6. Hiện tại đang là cấp 6 Linh cấp Ma Pháp sư.
An nhìn vào Nguyên Huy Anh: “Chưa biết đề thi năm nay mà ngươi đã tình chọn đội rồi à? Không sợ ta kéo chân sau ngươi sao?
Nguyên Huy Anh cười cười: “Ngài nói đùa. Chung đội với ngài là vinh dự của ta.
An gật đầu: “Được rồi, ta lại không biết ngươi tính cái gì sao. Nếu để chọn đội, ta sẽ chọn người.
Nguyên Anh Huy đa ta rồi về chỗ ngồi.
Một lúc sau, giáo viên bước vào lớp. Giáo viên lớp B là một Hầu cấp cường giả Ngô Quý Tự, một người trung niên dáng người mảnh khảnh.Ông là một người có kiến thức sâu và rộng về Ma Phap và Võ Pháp. Nhưng mà ông lại không giỏi trong việc giảng dạy nên các bài giảng của ông khá khô khan và không được lòng cấp trên nếu không với trình độ như ông thì đã không chỉ làm giáo viện chủ nhiệm lớp B từ 6 năm trước đến giờ. Nhìn cả lớp, Ngô giáo sư bắt đầu nói: “Chào các em. Như các em đã biết thì chúng ta sẽ bắt đầu kiểm tra giữa khóa vào thứ 2 tuần sau. Hình thức kiểm tra sinh tồn nhóm 5 người. Địa điểm m Tuyệt Sơn Lâm, thời hạn là 1 tháng. Các em từ giờ đến cuối giờ chọn nhóm rồi nộp lên. Được rồi, hôm nay giảng dạy về cách làm sao để lên Tinh cấp."
Đang giảng bái ai trên lớp cũng buồn ngủ chỉ an say mê lắng nghe vì Bài giảng thế này chưa là gì so với mấy môn triết đã học trong trường đại học nên không si nhê với An. Ngô giáo sư dừng lại An đứng dậy hỏi
" Thư Thấy Nếu như Ma Pháp sư có thể mượn linh khí ở ngoài thì triển chiêu thức như vậy khi đánh nhau thi sao Võ Pháp có thể đánh thắng được"
Ngô giáo sư vui mừng giải đáp vì có học sinh lắng nghe tiết học của ông " Thực ra khi thực hiện các chiêu thức cang lớn thì thời gian delay và ra chiêu của ma pháp càng lâu vì họ cần kết nối và tập hợp cho đủ lượng linh khí để ra chiêu và đó cũng là thời cơ cho Võ Pháp t·ấn c·ông. ngoài ra thì cơ thể võ pháp phản ứng nhanh nhạy hơn nên dễ né chiêu hơn và khi áp sat rồi thì mèo nào cắn mỉu nào còn chưa biết "
An tiếp tục hỏi " Vậy lám sao giảm thời gian ra chiêu "
Ngô giao sư kiên nhẫn trả lời " khi em trỏ thanh vương cấp bắt đầu tạo không gian luu trữ người ta còn gọi "bảo tàng thân thể " thì chiêu thức em sẽ ra chiêu nhanh hơn do số lượng linh khí tịch trữ trong đo rất khổng lồ và em không cần quá phụ thuộc vào linh khí bên ngoài "
An không hiểu lắm " làm sao mà có thể lưu trữ nhiều hơn bên ngoài môi trường được ạ "
Ngô giáo sư đáp " đó là bỏi vì em đang nói solo 1 1 . và các chiêu thức 1-1 thì không cần quá nhiều linh khí còn nếu khi em dụng các chiêu thức diện rộng và độ phức tạp cao thì khác . ngoài ra đến mức độ đó thì võ sư và pháp sư sẽ bắt đầu chạm đến " Lĩnh vực " đó là nơi quy tắc do em đặt ra nên sẽ giúp các em thi pháp nhanh hơn.
An hiểu ra cám ơn và ngồi xuống