Chương 6 : Câu chữ đại pháp
An về đến tiểu viện, anh cầm lệnh bài đưa cho Tuyết Nhi nhờ cô qua bảo khố lấy cho mình 10 viên Nhuận mạch đan. Sau đó, anh vào phòng, lấy cuốn bí pháp "Vô hồn thiên" ra và bắt đầu tìm hiểu.
"Vô hồn thiên" là một bí pháp sử dụng linh hồn, trong đó có khá nhiều bí pháp hữu dụng. Nhưng việc đầu tiên An cần học đó là làm sao để dùng linh hồn che đậy khí tràng.
An bắt đầu nhắm mắt, hai bàn tay kết ấn theo chỉ dẫn trên bí pháp. Anh bắt đầu lờ mờ cảm nhận được linh hồn của mình. Linh hồn chỉ như một quả cầu màu vàng trôi nổi ở trong não bộ của bản thân .
An bắt đầu thay đổi hình dạng của linh hồn để nó tạo lớp màng mỏng bao trùm thân thể An. Việc đưa Linh hồn ra ngoài tiếp xúc đã là một thử thách cực đại khi lần đầu tiếp xúc với không khí bên ngoài thì các đơn đau nhức tràn đầy trong óc và cơ thể An. Sau đó là phải kéo dãn thay đổi hình dạng Linh hôn sao cho bao quanh cơ thể bên ngoài lớp khí tràng. lại càng khiến cơn đau trở lên giữ dội. Ngoài ra An còn phải đối mặt với việc Tiêu hao linh hồn quá độ khi luyện tập nhiều nó vô cùng mệt mỏi. Mới tu luyện 30p thôi mà An đã ngồi thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, thân thể như thoát lực chân tay không thể nhấc lên được
An lết ra ngoài đình viện trước hồ ngồi uống nước và đọc sách. Anh cảm thấy do kiếp trước lười vận động nên kiếp này bị làm bù. Đang ngồi đọc sách thì Tuyết Nhi đem "Nhuận mạch đan" về. Nhận nhuận mạch đan, An không khỏi vui mừng. Đúng là sinh ra trong nhà đế vương, cần gì có cái đó. Chỉ cần không quá quý giá. Điều kiện như vậy không thể trưởng thành thì hắn bỏ mác người xuyền việc về cầm cọng bún thắt cổ là được rồi.
Tới chiều tối, An uống nhuận mạch đan và bắt đầu vận công tu luyện. An cảm nhận được sau khi uống nhuận mạch đan thì kinh mạch của anh mở rộng hơn một chút. Kinh mạch cũng trở nên mềm mại hơn, vận tốc di chuyển linh khí cũng nhanh hơn. Nhưng vấn đề là hiện tại hấp thu quá nhanh khiến neuron thần kinh An bị quá tải. Mỗi lần tu luyện như vậy chỉ được 45 phút là phải dừng 15 phút, không thì cơn đau đầu ập đến. vCó một lần cố quá tu luyện đến 80 phút khiến An đau ngất đi mất 30 phút.
Vi vậy An tạo thói quen tu luyện 45 phút sau đó ngồi luyện tập pháp thuật cơ sở. Hiện tại, An bắt đầu học: Bóng tối bao trùm khiến một vùng không gian tối đen.
Nhất dương chỉ do An sáng tạo, sử dụng nguyên lực để bắn ra một luồng sáng trắng, có thể xuyên thủng mọi vật cản.
Ảo ảnh sử dụng khúc xạ ánh sáng để tạo thành nhiều phân thân. Biết tham thì thâm nên tạm thời An chỉ học từng đó. Đợi thành thạo thì tính tiếp.
Sau khi uống 5 viên nhuận mạch đan thì xảy ra hiện tượng kháng thuốc dẫn đến viên thứ 6 và thứ 7 không có tác dụng gì. Vì vậy, An không dùng nữa mà tập trung hoàn thiện tu luyện cũng như pháp thuật.
3 ngày sau, linh hồn bắt đầu che dấu được 2/3 cơ thể thì cũng là lúc An bước vào Mà Pháp sư cấp 3. Linh lực tích tụ trong cơ thể gấp 4 lần trước. Nàn da cũng trở nên min và nhẵn hơn các neuron thần kinh thì giờ màu den và trắng dan xen chồng chất nên nhau. Mỗi khi thi triển "Bóng tối bao trùm" An có thể làm khu vực 100m3 đen như mực nếu dùng mắt thường không thể nhìn thấy gì còn Nhất dương chỉ bắn được 10 tia là hết linh lực.
Đang ngồi đình viện nghỉ ngơi thì có cung nữ truyền tin tới tối nay qua cung Ngô quý phi dự tiệc. Vậy là An quyết định chiều hôm đó luyện tập thêm thành thạo "Vô hồn thiên" để tối đi dự tiệc.
6h tối, An cùng Tuyết Nhi lên xe ngựa đi qua Thanh nhàn cung nơi sông của Ngô quý phi để dự tiệc. Buổi tối, cung điện rực rỡ ánh đèn. Những ngọn nến được thắp sáng khắp nơi, tạo nên một không gian lung linh, huyền ảo.
Trước cổng cung điện, những binh lính canh gác nghiêm ngặt. Khi tới nơi thì chỉ thấy có lục hoàng tử đang ngồi trên bàn ăn cùng với một cô gái khoảng 26-27 tuổi, mái tóc dài màu bạch kim óng ả.
An vừa vào thì Lục hoàng tử đã vẫy An đi tới. "Tiêu đệ giới thiệu với ngươi đây là Ngô Thiên Hương đồng môn với ta."
Lục hoàng tử chỉ vào An giới thiệu."Đây là ta tiểu đệ Lê Bình An."
Bình An nhìn về phía Thiên Hương mỉm cười."Bái kiến đại ca, chị dâu."
Thiên Hương thấy thế mặt đỏ au. "Thập tam hoàng tử hay đùa. Chúng ta chỉ là đồng môn thôi."
Lục hoàng tử thấy thế miệng nhoẻn cười tươi, giả bộ xua tay. "Chúng ta chỉ là đồng môn thôi, chưa tới mức đó."
Nhưng trong lòng thì hân hoan nháy mắt với Bình An một cái ra dấu ta ghi công cho ngươi.
An thắc mắc hỏi Lục hoàng tử. "Sao hôm nay mẫu thân tổ chức tiệc mà không có ai thế?"
Ngô quý phi đi vào. "Không, hôm nay chỉ là chiêu đãi anh người thôi. Lâu rồi nhà mình không ngồi ăn cơm với nhau. Anh người mai lại về môn phái tu luyện rồi nên tranh thủ tối cuối cùng ăn cơm cùng nhau."
Vừa thấy Ngô quý phi đi vào thì Thiên Hương đã làm lễ chào hỏi. "Bái kiến Ngô quý phi."
Ngô quý phi thấy con trai dẫn bạn gái về nhà ra mắt thì anh mắt trở nên cưng triều nhìn Ngô Thiên Hương "Không cần đa lễ. Thôi mọi người dự tiệc đi, hôm nay cha người bận không tham gia được."
Ngô quý phi ngồi vào bàn, An và Lục hoàng tử cũng ngồi xuống. Thiên Hương ngồi đối diện với An. Ngô quý phi gọi người hầu mang thức ăn ra. Bàn tiệc được bày biện rất thịnh soạn, với những món ăn ngon miệng, những thức uống hấp dẫn.
Mọi người cùng nhau ăn uống, trò chuyện vui vẻ. Lục hoàng tử hàn huyên về những chuyện trong môn phái. Lục hoàng tử quay qua hỏi An: "Thế đệ có muốn về Thiên m tông tu luyện cùng ta không?"
An ngước nhìn Lục hoàng tử. "Đa tạ hảo ý của đại ca nhưng ta chưa muốn xa nhà. Ta tính nhập học Thái Miếu để xem sao đã. Nếu khó khăn quá thì mặt dày đi cầu đại ca."
Ngô quý phi gật đầu. "Ở hoàng thành cũng tốt, ít nhất không phải chịu khổ. Tình hình con tu luyện đến đâu rồi?"
An cười nói: "Con đã cảm thấy khi và nhập thể rồi nhưng vẫn chưa tiến tới cấp ma pháp sư cấp 1."
Ngô quý phi gật đầu. "Tốc độ vậy cũng không quá chậm. Nếu cần mẹ giúp gì thì cứ nói nhé."
An cám ơn mẹ. Nhưng hai chân anh dưới bàn sợ mọi người để ý. Vì thực ra linh hồn An mới bao trùm được ¾ cơ thể, còn phần từ đầu gối xuống khí tràng vẫn trào ra, nếu ai thật tâm dò xét sẽ thấy điều bất thường.
Ăn uống xong, An xin phép ra về trước vì mệt. Trước khi đi, Ngô quý phi dặn dò không nên quá lao lực, cứ từ từ tu luyện, nếu rảnh thì qua đây chơi với bà.