Chuương 26: Thổ lộ
Sau khi tỉnh dậy, An thấy mình đang nằm trong một khoang xe sang trọng. Xoay qua, anh đã thấy Ngô Quý Phi bên cạnh.
“Con đã tỉnh rồi àh. Cảm giác thế nào? Có còn đau chỗ nào không?”
Thấy An tỉnh, Ngô Quý Phi trìu mến xoa đầu An ân cần hỏi thăm.
“Con không sao. Chúng ta đang đi đâu vậy?”
An khẽ lắc đầu, trầm ngâm nhìn qua kính xe trả lời. Ngô Quý Phi mỉm cười nhìn An.
“Ta nghĩ sau sự kiện vừa rồi con cần người tâm sự cũng như lần đầu con ra khỏi cung nên ta nghĩ con muốn ngắm thế giới này nhiều hơn.”
An trầm ngâm nhìn ra ngoài, khung cảnh vùng đồng quê hiện ra như một bức tranh vẽ. Nằm giữa những ngọn núi trập trùng, khu vực đồng quê yên bình trải dài tít tắp. Cánh đồng xanh mướt trải dài như một tấm thảm khổng lồ. Những ngọn gió nhẹ nhàng thoảng qua, mang theo hương thơm thoang thoảng của vụ mùa.
An hít một hơi dài sau đó bắt đầu nói:
“Thế giới này có quá tàn khốc không? Con không biết thế nào nhưng để những đứa trẻ mới 12 tuổi phải đối mặt với sinh tử như vậy có quá tàn nhẫn không?”
Ngô Quý Phi trìu mến nhìn An:
“Có hơi tàn nhẫn nhưng mà thế giới này vốn là thế giới mạnh được yếu thua. Nếu con không kiên cường đứng vững thì rất dễ bị đào thải. Bởi con đang sống ở Kỳ Kinh nên được bảo vệ an toàn nhưng nếu con sống ở vùng biên thùy thì con đã phải cầm v·ũ k·hí bảo vệ quê hương rồi. Bởi chúng ta không chỉ đối mặt với một kẻ thù mà có rất nhiều chủng tộc ngấp nghé nhân tộc. Tinh Linh tộc đã là hảo hữu rất nhiều nếu so với Quỷ Tộc, Ma tộc hay Yêu tộc. Mà Đại Ngu thì tiếp giáp Phía bắc với Thập Vạn Đại Sơn nơi mà sinh sống của Yêu Tộc phía Đông thì với Thiên Bình Dương nơi sinh sống của Hải tộc. Nên nếu như chỉ như vậy mà đã không chịu nổi sao sau này làm trụ cột bảo vệ nước nhà. Sau này con sẽ gặp những trận chiến tàn khốc hơn thế này gấp ngàn gấp triệu lần nhưng nếu tâm lý không vững thì con rất có thể thua cuộc mà con thua thì thảm cảnh lớn hơn như vậy sẽ diễn ra.”
An gật đầu:
“Mẹ có đặt quá nhiều kỳ vọng vào con không? Con sợ con không làm được.”
Ngô Quý Phi lắc đầu:
“Đây là trách nhiệm của con. Khi con sinh ra trong Lê gia thì con đã mang trách nhiệm bảo vệ quốc gia này rồi. Ta nghĩ với thiên tư của con thì việc này ta nghĩ không quá sức với con.
“Mẹ khi nào biết về thiên tư cũng như thực lực của con?” An hỏi Ngô Quý Phi.
“Thực ra sau ngày tế tổ thì ta và cha con đều biết rồi chỉ cần để ý sắc mặt con lúc lên đài kiểm tra rồi tra ở kho thuốc một chút là biết mà.”
An lắc đầu: “Vậy là cha mẹ luôn đóng kịch với con àk? cuối cùng thì con vẫn là người ngây thơ.”
Ngô Quý Phi bật cười với biểu hiện của An:
“Không phải con ngây thơ mà con che dấu không đủ và con không đủ kinh nghiệm sống cũng như hiểu biết về ma pháp.”
An gật đầu: “Tại sao mọi người giúp con che dấu?”
Ngô Quý Phi mỉm cười xoa đầu An:
“Bởi ta và cha con tôn trọng quyết định của con, Ngoài ra điều đó không ảnh hưởng tới ai cũng như là cách bảo vệ con cho nên nếu con không muốn nói chúng ta sẽ giúp con che dấu.”
“Con cám ơn…” An trầm mặc nhìn qua cửa sổ.
“Mẹ biết không con là người trùng sinh.” Đột nhiên An quay qua nhìn thẳng vào Ngô Quý Phi.
Ngô Quý Phi gật đầu: “Biết trước đó chỉ nghi ngờ sau đó biểu hiện của con từ năm 6tuổi thì không nghi ngờ nữa.”
An giật mình: “Mẹ không bất ngờ hay sợ ta mang tới nguy hiểm cho Đại Ngu sao?”
Ngô Quý Phi mỉm cười: “Sợ gì chứ con dù sao cũng là ta mang nặng đẻ đau nên d ra nếu như con bạc tình bạc nghĩa thì đã không còn ở Lê gia tới bây giờ. Với lại thực ra trùng sinh cũng không phải là không có bao giờ. Bởi cường giả Đế cấp muốn lên Thần cấp phải qua bước hóa phàm nhưng nhiều người thất bại lúc đó họ sẽ vận dụng đưa một tia hồn phách vào luân hồi. Nếu như may mắn thì có thể trùng sinh và giữ lại được trí nhớ kiếp trước và làm lại từ đầu. Đại Ngu cũng có nhưng không phải quá phổ biến thôi. còn nguy hiểm cho Đại Ngu thì con cứ yên tâm nước ở Đại Ngu sâu lắm sau này con sẽ hiểu. Ban đầu ta cũng nghĩ còn ở trường hợp đó nhưng sau đó biểu hiện của con cũng như sách con đọc và tìm hiểu thì ta biết là không phải.”
An nhìn ra ngoài cửa rồi chậm rãi kể lại:
“Kiếp trước con đến từ thế giới khác. Nơi không có ma pháp không có các chủng tộc khác, Nhân tộc chính là chủ nhân của hành tinh đấy. mặc dù không có ma pháp nhưng nhân tộc yếu đuối vẫn có thể bay lên trời, lặn xuống nước hay khám phá không gian bởi họ phát triển một thứ đó là khoa học.”
Ngô Quý Phi nhìn bầu trời mỉm cười: “Thật là một thế giới thú vị. Vậy khoa học là thứ mà con chế tạo ra v·ụ n·ổ đúng không?”
“Đúng vậy, thực chất Hydro là một loại khí có nhiều trong vũ trụ nó khá là nguy hiểm có thể dùng làm bom cũng như làm nguyên liệu cho động cơ. còn v·ụ n·ổ đó chỉ là trò trẻ con thôi không đáng nhắc tới.”
Ngô Quý Phi im lặng chăm chú lắng nghe. An trầm ngầm hít một hơi dài kể tiếp:
“Nơi đó những đứa trẻ được bảo bọc của gia đình đến năm 18tuổi có khi là lâu hơn nếu như đứa bé đó đi học lên cao hơn. Ở thế giới đó mặc dù cũng có c·hiến t·ranh giữa các quốc gia với nhau nhưng trẻ em là đối tượng được bảo vệ và việc đưa một đứa bé cầm v·ũ k·hí ra chiến trường thì sẽ bị cả thế giới lên án, nên khi thấy những đứa bé mới 12t đã đối mặt với sự tàn khốc của thế giới con không thể nào chấp nhận được.”
Ngô Quý Phi gật đầu nhìn An thở dài:
“Thế giới đó thật đáng sống. Ở thế giới này nhân tộc đối đầu với các chủng tộc khác ngoài ra còn đến từ cạnh tranh nội bộ nữa. Nên một đứa trẻ phải trưởng thành nhanh hơn sớm hơn để có thể đối mặt với nguy hiểm. Con muốn thay đổi thế giới này sao?”
An bình tĩnh nhìn Ngô Quý Phi:
“Dù kiếp trước hay kiếp này con chưa từng bao giờ nghĩ mình có thể thay đổi cả thế giới. Con chỉ cố gắng thay đổi bản thân ngày càng tốt hơn cũng như giúp đỡ những người mình quan tâm.”
Ngô Quý Phi bất ngờ với câu trả lời của An. Bà gật đầu sau đó hỏi: “Vậy con có tính toán gì cho tương lai của mình không?”
An bình tĩnh trả lời: “Con muốn làm một nhàn vương sau đó tu luyện mạnh lên cũng như đi du lịch khắp nơi để mở mang kiến thức. Kiếp trước con không có đi du lịch nhiều nên kiếp này con muốn thay đổi. Con không muốn cạnh tranh hoàng vị mẹ có buồn không?”
Ngô Quý Phi bật cười: “Chưa gì đã tính soán ngôi cha con rồi sao? Theo tổ truyền thì cha con còn tại vì hai trăm năm nữa, nên đừng nói sớm cái gì là hoàng vị cứ an tâm làm một hoàng tử đi haha,Còn muốn đi du lịch thì ta nghĩ con phải mạnh lên chút nữa chứ với thực lực mèo 3 chân như con thì di đâu”
An gật đầu im lặng nhìn ra cửa sổ thấy người nông dân đang lao động trên cánh đồng nhưng họ lại sử dụng sức mình là chính không có các công cụ máy móc hỗ trợ. An thắc mắc:
“Tại sao người ta không ứng dụng ma pháp vào trong nông nghiệp lại để người dân vận dụng sức lực thế kia?”
Ngô Quý Phi mỉm cười: “Nguyên liệu để vận dụng ma pháp là linh thạch mà giá cả linh thạch rất là cao một viên linh thạch có thể giúp họ sống cả tháng nên nếu như sử dụng linh thạch vào các công việc đồng áng thì người nông dân sao đủ sống.”
An gật đầu chăm chú nhìn qua cửa sổ trong lòng không biết đang nghĩ gì, còn chiếc xe chậm rãi đi về phía Kỳ Kinh.