Chương 17 : Lạc Linh
Bên Trong Âm Tuyệt Sơn Lâm, An đang trầm ngâm nhìn bầu trời.
“ Ta định chúng ta đi ngược lại, may mắn nếu không gặp nguy hiểm gì thì tầm tối sẽ tới rìa ngoài Sơn Lâm ở đó có lẽ sẽ có cách tìm kiếm đường ra. Vấn đề làm sao để báo cho các nhóm khác để rút về kịp nếu không c·hết cả đám ở đây mất.”
Vò đầu suy nghĩ cả 30p tự nhiên Anh nghĩ ra tiếng sấm. “Đúng rồi sao không làm v·ụ n·ổ bằng sự dãn nở không khí nhỉ?” Nghĩ đến đây bắt tay vào làm việc.
“Mọi người ta có ý tưởng này có thể thông báo tới mọi người rồi nhưng cần phải thử đã.”
Mọi người chăm chú nghe.
“Mọi người đều biết tiếng khi có sét sẽ có tiếng sấm đi cùng đúng không như vậy tiếng sấm ở đâu ra?”
Vương Tu vệ nhanh nhảu đáp “Sét thì phải có sấm chứ kiểu để báo hiệu sét sẽ đánh.”
An mỉm cười “Sai rồi. Vậy tại sao Dương Hi tạo ra sét đánh ngươi lại không có sấm?”
Mọi người trầm mặc Thái Trinh thắc mắc nhìn An.
“Tại sao?”
An gật đầu đáp “Bởi dẫn nở không khí nhanh trong một khoảng thời gian ngắn. Bởi nhiệt lượng của một tia sét rất cao, khoảng 30 000 độ C dẫn tới không khí bị dãn ra quá nhanh tạo ra t·iếng n·ổ.”
Hoàng Dụng “Ý là ngài tính làm tiếng sấm nhưng mà trong chúng ta không ai sử dụng pháp thuật lôi hệ cả.”
An mỉm cười “Không nhất thiết là lôi hệ mới tạo ra tiếng sấm. Ánh sáng và lửa đều có thể làm được chỉ cần đẩy nhiệt độ trong đám mây lên cao một cách đột ngột là được.”
Nguyên Huy Anh “Vậy giờ chúng ta phải làm gì?”
An bắt đầu phân công công việc:
“Việc đầu tiên tạo ra mây Vương Tu Vệ làm nóng hồ nước để nước bốc hơi lên. Thái Trinh làm lạnh không khí phía trên để cho hơi nước ngưng tụ lại ban đầu làm thấp thôi sau đó ta chiếu ánh sáng vào để xem thế nào.”
Mọi người gật đầu bắt tay vào làm việc, Thái Trinh bắt đầu làm giảm nhiệt độ xuống từ từ một đám mây bồng bềnh bay trên đầu cách mọi người 3m. An bắt đầu tập vận dụng linh lực tạo ra các bước sóng ánh ngắn ở tay anh càng lúc nhiệt độ càng càng lên cao đến khi ngón tay bắt đầu cảm thấy rát An bắt đầu phóng ra đám mây được một lúc thì đám mây bắt đầu tích điện khiến cho tóc mọi người dựng đứng hết lên rồi một tiếng “Đ.Ù…N…G” vang vọng cả khu vực.
Mọi người bị âm thanh làm ù tai, choáng váng mất vài giây. Sau khi tỉnh lại, tất cả nhìn nhau cười to vì tóc ai cũng xù lên như con nhím. Nhát là Phan Thái Trinh, tóc cô như quả cầu bông chỉa ra tứ phía.
Phan Thái Trinh hùng hổ: “Chuyện này mà hé ngoài, ta sẽ g·iết các người đấy!”
Vương Tư Vệ vừa cười vừa nói: “Ok, bóng lông!”
Phan Thái Trinh tức giận nhưng vẫn cố nén lại, dùng linh lực để tóc cô mềm ra ép thẳng xuống dưới.
An thì vẫn trầm ngâm suy nghĩ, bởi tiếng sấm không to lắm, cần phải tăng nhiệt độ của tia sáng phóng ra như vậy phải vận dụng toàn lực rồi. An gật đầu, giờ phải nghiên cứu cách bảo vệ tai trước sóng âm, không thì chắc cả đám ngất khi vận dụng toàn lực tạo ra tiếng sấm mất.
An quay qua nhìn Nguyên Huy Anh:
“Giờ như thế này nhé ngươi tạo cho ta một ngôi nhà bằng ngọc, hình như thế này, hai lớp ở giữa rỗng, nhà này ngươi phải sử dụng ngọc lao rồi, chứ thổ lao hay thạch lao ta sợ chịu không nổi, tạo thêm một lỗ khoảng 3cm hướng lên trời.”
An vừa nói vừa vẽ ra nguyên lý của kim tự tháp, mặt ngoài tạo ra các gai nhọn để giảm sự hấp thụ âm thanh. Sau đó, anh quay qua nói với Tư Vệ và Thái Trinh:
“Lần này làm đám mây ở độ cao khoảng 500m. Đám mây này dùng toàn bộ nước trong hồ nhé, nên phải duy trì hơi lâu. Cố gắng nhé Thái Trinh.”
Thái Trinh gật đầu, bắt đầu rút quyền trượng phép thuật ra, ngồi tập trung bấm pháp quyết khiến nhiệt độ ở khoảng không 500m trên cao bắt đầu giảm xuống. Vương Tư Vệ thì bấm pháp quyết vào hồ nước, khiến hơi nước nghi ngút bốc lên, trắng xóa cả vùng. An ngồi nhắm mắt điều chỉnh tinh thần chờ đợi.
Một tiếng trôi qua, hồ nước đã cạn sạch, một đám mây bồng bềnh trôi nổi trên đầu mọi người. An gật đầu:
“Nguyễn Huy Anh, dựng lên đi.”
Tất cả mọi người tập trung lại, Nguyên Huy Anh bắt đầu cầm quyền trượng, bấm pháp quyết “Ngọc Lao”. Một kim tự tháp bao quanh mọi người, gai nhọn tua tủa đâm ra.
An ngồi cầm quạt chĩa qua cái lỗ 3cm thẳng về phía đám mây, bắt đầu vận dụng pháp quyết. Các tia sáng tích tụ lại để tăng cao nhiệt độ. An lần này sử dụng là tia cực tím để làm laser.
Thời gian trôi qua, Thái Trinh khuôn mặt lấm tấm mồ hôi do dùng sức quá dài. Nhiệt độ trong phòng đột nhiên cao lên. An sắc mặt tái nhợt. 20s qua đi, An vận dụng toàn bộ linh lực vào Lục Chỉ Phiến. Nhiệt độ tăng cao khiến cho viên đá pháp thuật ở trên quạt có dấu hiệu nứt ra. 5s sau, An hét lên:
“Bịt tai lại!”
Tất cả mọi người bịt hết tai lại. Tai của An thì Nguyễn Huy tạo ra một cái chụp bằng ngọc bọc kin lại . Tia laser phóng thẳng từ quạt của An thẳng tới đám mây. 10s sau, An cắn chặt môi, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống và rồi
“Đ……Ù…N…G”
Một t·iếng n·ổ to vang vọng cả khu vực, sóng âm tạo ra làm cả cánh rừng chỗ An bị dạt sang tứ phía, cây cổ thụ ở gần thì gãy đôi. Các tòa thạch lao nơi Nhóm An đã sống bị sóng âm làm vỡ nát.
Năm người bọn An mặc dù chuẩn bị đầy đủ vẫn bị sóng âm đập cho choáng váng, mất vài phút. Mọi người tỉnh lại.
“Thành công rồi?” Hoàng Dũng ngơ ngác hỏi.
An khuôn mặt tái nhợt gật đầu: “Thành Công.”
Mọi người đạp ra ngoài nhìn thấy nguyên một khu vực bị san phẳng do sóng âm. Kim tự tháp mọi người trú ẩn, các gai nhọn bị gãy sạch nhẵn thín.
Nguyễn Huy Anh cảm thán: “Thật đáng sợ, cái này Vương cấp cường giả mà dính phải thì chắc cũng đi đời nhà ma. Mỗi tội trại của chúng ta cũng bị nát hết rồi.”
“Thôi, bắt đầu đi thôi, động tĩnh lớn vậy chả mấy chốc là có người tới. Hi vọng từ giờ tới tối sẽ bình an.” An quay qua nhìn mọi người thúc dục di chuyển.
Mọi người gật đầu, bắt đầu di chuyển. Họ đi ngược lại về phía bìa rừng hy vọng sẽ sớm tìm được đường ra khỏi Âm Tuyệt Sơn Lâm.
Cung lúc này, tiếng sấm vang vọng cả khu vực, khiến tất cả các nhóm đều giật mình nhìn lên bầu trời thì phát hiện ra dị thường. Nhưng không nhóm nào quyết định từ bỏ cả. Nhóm nào cũng tiếp tục bài thi vì mong muốn đạt được điểm cao.
Đạm Đài Minh Ngọc ngước lên nhìn bầu trời: “Ồ, bầu trời màu xanh lá, chắc là kết giới của Tinh Linh tộc rồi. Không biết Tinh Linh tộc muốn làm gì đây. Tiếng sấm to như thế là đánh nhau hay là có bí ẩn gì không biết?”
Tiêu Thanh thận trọng: “Đạm Đài sư tỷ, ta nghĩ mình nên rút đi. Âm thanh to vậy chắc là vương cấp giao thủ mới làm ra được, chúng ta tốt nhất không dây vào.”
Đạm Đài Minh Ngọc: “Hèn nhát, vương cấp thì đã sao, cùng lắm thì chạy thôi. Bóp nát ngọc phù là được mà, mọi người tiếp tục đi, ta phải kiếm điểm thành quán quân mới được.”
Cả nhóm đành tiếp tục di chuyển tìm kiếm mục tiêu. Đột nhiên, một tiếng động trong bụi rậm. Phương Khanh lập tức bấm pháp quyết, một dây leo lao ra trong bụi rậm, kéo ra thì một tiếng sợ hãi kêu lên:
“Tha cho ta, ta không phải kẻ xấu!”
Dây leo kéo ra thì mọi người thấy được một cô bé khoảng 6 tuổi. Đôi mắt to màu xanh ngọc trong vắt, hai tai dài nhọn, quần áo thì rách rưới, đầu tóc bù xù nhếch nhác. Khuôn mặt toát lên vẻ sợ hãi.
Đạm Đài Minh Ngọc cũng nhìn kỹ, rồi cười nói: “Không sao đâu, chúng ta không phải kẻ xấu đâu. Cô bé tên là gì sao lại một mình ở đây?”
Bé gái gật đầu: “Ta tên là Lạc Linh. Ta đang đuổi theo Tiểu Hắc thì bị lạc không biết đường về, tỷ tỷ có thể giúp ta về nhà được chứ?”
Đạm Đài Minh Ngọc: “Ta không biết nhà ngươi ở đâu sao đưa về được?”
Nghe thấy vậy, Lạc Linh khóc lớn: “Hu… Hu… Làm sao về được nhà đây, ta lạc đường 3-4 ngày rồi!”
Đạm Đài Minh Ngọc cười xoa đầu cô bé: “Được rồi, đi cùng với ta. Nếu như gặp được ba mẹ, người thân của ngươi thì họ đưa ngươi về. Chứ một mình ở trong rừng thế này nguy hiểm lắm.”
Lạc Linh gật đầu, hai mắt vẫn còn đọng nước mắt: “Vậy cũng được, có gì tỷ tỷ giúp ta nhé.”
Bụng Lạc Linh ọt ọt kêu lên khiến cô bé xấu hổ, đỏ mặt. Mọi người thấy vậy đều mỉm cười tội nghiệp cho cô bé.
Tiêu Thanh móc ra đưa cho cô bé một ít thức ăn: “Ăn đi, không đói bụng nó lại b·iểu t·ình đấy.”
Lạc Linh đưa hai tay nhận lấy đồ ăn: “Cảm ơn ca ca.”
Mọi người đang ngồi nghỉ ngơi cũng như đợi Lạc Linh ăn xong thì vù một mũi tên sượt qua Đạm Đài Minh Ngọc.
“Tất cả chuẩn bị chiến đấu!”
Đạm Đài Minh Ngọc bật dậy, rút v·ũ k·hí ra lệnh.