Ảm Dạ Ly Du

Chương 124




“Công tử, cựu thần sợ hãi, chỉ sợ lần này nương nương dữ nhiều lành ít a…”

Lời Bạch Khải Nhiên nói một khắc trước còn vang bên tai. Thiển Ly Du ngồi tựa trên nhuyễn tháp, ấn đường cau lại, nhìn các cung nga bưng ra một chậu máu loãng từ nội điện của tẩm cung, trong lòng liền biết, ngay cả Bạch Khải Nhiên cũng đưa ra phán đoán như vậy, sợ rằng lần này hài tử trong bụng Thiển Như Nguyệt không còn cách cứu vãn.

Khẽ thở dài, Thiển Ly Du đứng dậy, hai tròng mắt tuyệt sắc nhìn đủ loại mạn trướng, bên trong xẹt qua một tia huyết sắc: “Lâm đại nhân, việc này đành phải làm phiền ngươi vậy.” Hài tử sẽ trở thành chỗ dựa cho Thiển Như Nguyệt và còn gọi y một tiếng “cữu cữu” kia có lẽ không thể bảo vệ được, tất nhiên phải có người trả giá đại giới cho việc này.

Lâm Hứa đứng bên lập tức hiểu được ý của Thiển Ly Du, khiếp sợ vì hàn ý trong lời nói, hắn khom người cung kính trả lời: “Vi thần nhất định không làm nhục mệnh.” Thu lễ, Lâm Hứa không khỏi thầm than trong lòng, xem ra chuyện của Thiển thục viện thực sự đã chọc giận vị này. Nếu đúng là do người trong hậu cung gây nên, chỉ sợ không lâu nữa hậu cung lại rung chuyển một phen, không biết còn có thể lưu lại mấy người…

Bên kia, trên buổi lâm triều, Dạ Quân Hi nhanh nhẹn quyết đoán sắp xếp chiến sự tiền phương xong liền lập tức bãi triều, đem tất cả việc vặt giao cho Dạ Tuấn Thần xử lý, một mình đi tới Cầm Y cung.

Còn chưa bước vào trong cung, mùi máu tanh đã khiến hắn nhíu mày – từ tối hôm qua Du Nhi liền chưa từng dùng bữa, bây giờ lại lưu lại ở nơi đầy mùi máu này lâu như vậy, những người xung quanh đều chết cả sao, cư nhiên không biết khuyên can?!

Cơn giận của đế vương vừa dâng lên, nhất thời trong tẩm cung tràn ngập một cỗ khí thế tàn bạo. Người đầu tiên nhận thấy chính là Lâm Hứa, giương mắt nhìn vẻ mặt giận dữ của chủ tử hắn không khỏi sửng sốt, không biết cơn giận từ đâu mà đến, đành cung kính hành lễ nói: “Vi thần tham kiến đế quân bệ hạ.” Cung nga nội thị đứng bên đã sớm bị uy phong kinh người đè ép tới mức run rẩy quỳ trên mặt đất không dám thở mạnh.

“Vì sao lưu lại nơi này lâu như vậy? Cùng trẫm hồi cung đi.” Dạ Quân Hi không để ý tới người ngoài, đi thẳng tới phía trước Thiển Ly Du đem thiếu niên ôm vào lòng rồi mới có chút bất mãn nói.

Không hề bỏ qua vẻ đau lòng trong đôi mắt Dạ Quân Hi, Thiển Ly Du thoáng suy tư liền hiểu được vì sao ái nhân sinh giận, trong lòng không khỏi xẹt qua một tia ấm áp, y nói: “Đang định trở về thì ngươi liền tới. Chuyện của Như Nguyệt ngươi đã nghe chưa?”

Dạ Quân Hi nghe vậy nét mặt giận dữ mới dịu đi vài phần, lúc này hắn mới giương mắt liếc nhìn về phía mạn trướng. Việc ở nơi đây, từ trên đường đi ảnh vệ đã bẩm báo, trong lòng biết thiếu niên đang lo lắng cho Thiển Như Nguyệt, Dạ Quân Hi liền nói: “Trẫm đã nghe. Chuyện của Thiển Như Nguyệt đã ngã ngũ, tuy có chút đáng tiếc, nhưng cũng không còn cách nào. May mà có Đình Nhi, sau này Thiển Như Nguyệt cũng không tính là không nơi dựa dẫm. Những chuyện còn lại liền giao cho Lâm Hứa và Bạch Khải Nhiên. Ám bộ sẽ tìm ra người dám cả gan thương tổn con cháu hoàng thất, có Bạch Khải Nhiên, ngươi cũng không cần lo lắng cho thân thể của Thiển Như Nguyệt.”

Khả năng của Ám bộ và Bạch Khải Nhiên, Thiển Ly DU tất nhiên sẽ tin tưởng, y vốn chỉ lo lắng không có hài tử sau này Thiển Như Nguyệt sẽ không nơi dựa dẫm mà thôi. Nhưng nghe Dạ Quân Hi nói tới Dạ Hành Đình, y mới nhớ tới trong Cầm Y cung còn có một hài tử, hơn nữa hài tử này và Thiển Như Nguyệt cũng khá hợp nhau, sự lo lắng trong lòng rốt cuộc có thể buông xuống, y nói: “Nếu thực sự có thể như lời của ngươi, ta liền có thể yên tâm.”

Đúng lúc này, lớp mạn trướng nặng nề bị xốc lên, theo đó chính là tiếng khóc thét càng thêm rõ ràng của Thiển Như Nguyệt, khiến người nghe đều phải nhíu mày.

“Cựu thần tham kiến bệ hạ!” Người đi ra từ bên trong chính là Bạch Khải Nhiên, vừa thấy Dạ Quân Hi đứng ở bên ngoài, liền vội vàng hốt hoảng hành lễ nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thân thể của nương nương không chống đỡ được thêm nữa, thỉnh bệ hạ hạ chỉ, cho phép cựu thần phá thai…”

Cho dù sớm biết sẽ là kết quả này, nhưng đột nhiên nghe thấy lời nói của Bạch Khải Nhiên, trái tim Thiển Ly Du vẫn nhịn không được run lên. Mà Dạ Quân Hi lại chỉ cau mày, ôm chặt người trong lòng, gật đầu nói: “Chuẩn.” Trong chớp mắt, Thiển Ly Du dường như nghe được tiếng kêu khóc từ bên trong truyền ra càng thêm khẩn thiết, có chút không đành lòng, y quay đầu đi.

Bạch Khải Nhiên nhận được khẩu dụ của Dạ Quân Hi liền xoay người định quay về bên trong mạn trướng chuẩn bị việc phá thai. Nhưng đúng lúc này, ba người trong điện đồng thời biến sắc, Lâm Hứa vẫn im lặng đứng một bên giờ đây lại như gặp đại lịch, lập tức lao về phía trước chắn ở trước người Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du, những ảnh vệ ẩn thân xung quanh cũng hiện thân hộ giá.

“Người nào dám cả gan xâm nhập đế cung?!” Dùng ánh mắt như điện, Lâm Hứa dò xét bốn phía, thấp giọng quát. Nhưng điều khiến hắn kinh hãi là, mặc dù hắn có thể phát hiện khí tức của người tới, nhưng lại không thể phát giác đối phương ẩn thân ở nơi nào, bởi vậy có thể thấy công lực của người tới ở phía trên hắn. Cao thủ như vậy, xông vào đế cung giữa ban ngày ban mặt, hơn nữa nơi này còn là tẩm cung của phi tần, rốt cuộc có mục đích gì?!

Không khẩn trương như Lâm Hứa, Dạ Quân Hi lạnh lùng nhìn chăm chú vào một nơi ở ngoài điện, môi mỏng khẽ nhếch, trong mắt xẹt qua một tia hàn ý; mà Thiển Ly Du giật mình xong liền lập tức nhìu mày, suy tư trong chốc lát mới chậm rãi mở miệng nói: “Chung Ly, nếu đã tới, cần gì phải trốn trốn tránh tránh?”

Chung Ly?!

Nghe Thiển Ly Du nói như vậy, ngay cả Dạ Quân Hi cũng phải ngẩn ra – người tới chính là ân sư truyền thụ của Du Nhi, là người truyền thư nói ra lai lịch thật sự của Du Nhi cho hắn rồi ẩn nấp tung tích, trưởng lão của đế quốc Vân Quỳnh – Chung Ly?!

Thiển Ly Du vừa dứt lời, một thân ảnh mặc bộ y bào nguyệt sắc có vài phần khí chất trích tiên liền đột nhiên xuất hiện ở ngoài điện, khiến Lâm Hứa và một đám ảnh vệ đều nắm chặt vũ khí trong tay.

Nhận thấy nam nhân xiết chặt cánh ray ôm bên hông mình, Thiển Ly Du giơ tay vỗ vỗ coi như trấn an, sau đó liền hướng người vừa đột nhiên xuất hiện nói: “Chung Ly, lâu rồi không gặp, dạo này có tốt không?”

“Không thể nói tốt hay không, nhưng Ly Du ngươi, thoạt nhìn rất thản nhiên.” Thân ảnh được che đậy bởi lớp khói mù bước vào trong điện, theo tiếng nói dần dần hiện ra, đôi mắt đạm mạc đến gần như không nhìn ra bất luận một chút cảm xúc gì lướt qua đám ảnh vệ, rơi vào trên người Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du, một lúc lâu sau, hắn bỗng nhiên khom người nói: “Chung Ly ra mắt đế quân Lam Vũ.”

Thiển Ly Du thấy thế không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn. Trong ký ức của y, Chung Ly chưa bao giờ lễ nghĩa như vậy. Vả lại, ngoại trừ lễ nghĩa, khi hắn hành lễ với nam nhân đứng bên, còn mang theo vài phần kính nể! Sự kính nể này nếu đến từ người ngoài thì hoàn toàn không có gì khó hiểu, dù sao y biết đế quân Lam Vũ Dạ Quân Hi là người khiến kẻ khác sợ hãi và ngưỡng vọng đến mức nào nhưng y thực sự không thể thừa nhận Chung Ly giống người thường, song lại không nghĩ ra bất cứ nguyên do, chỉ cảm thấy quái dị mà thôi.

Cũng cảm thấy ngoài ý muốn như người trong lòng, nhưng nét mặt Dạ Quân Hi vẫn không biểu lộ mảy may, chỉ giơ tay vẫy lui ảnh vệ, mân môi lạnh lùng nói: “Không biết tiên sinh Chung Ly đột nhiên tới chơi là vì chuyện gì?” Chọn thời khắc này tới đây, chắc chắn không phải vì ôn chuyện với thiếu niên. Dạ Quân Hi vừa nghĩ, vừa ôm Thiển Ly Du ngồi xuống nhuyễn tháp.

Chung Ly nhìn hai người đang dựa nhau ngồi, đôi mắt vốn điềm tĩnh chợt hiện lên một tia tình tự khó hiểu, nhưng chỉ là trong chớp mắt, nhanh tới mức không ai phát hiện. Mà vào lúc này, sau lớp mạn trướng nặng nề ở nội điện của tẩm cung lại truyền đến tiếng thét chói tai.

Chung Ly không kéo dài thời gian thêm, lập tức nói: “Hôm nay tới đây, là vì cảm thấy sự khác thường của Trào Phượng.”

Hai chữ “Trào phượng” vừa vang lên, Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du đồng thời trầm mặt xuống. Tuy rằng Ám bộ vẫn đuổi theo tung tích của mèo con, thậm chí còn tìm được tổng đàn của Quy Vô giáo, nhưng lúc này Trào phượng quả thực đã rơi vào tay người khác chưa thể đoạt lại. Còn Chung Ly tuy là ân sư thụ nghiệp của Thiển Ly Du nhưng xét cho cùng hắn cũng là trưởng lão của đế quốc Vân Quỳnh, hắn quan tâm Trào Phượng như vậy, là vì cớ gì?

Nghĩ thế, Dạ Quân Hi giương mắt liếc nhìn Lâm  Hứa, Lâm Hứa hiểu ý, lập tức sai người đem toàn bộ cung nga nội thị trong điện đuổi ra ngoài.

Khi cung nga cuối cùng biến mất khỏi tẩm điện, Chung Ly mới tiếp tục mở miệng: “Nếu ta không đoán sai, vị nương nương bên trong là người từng chạm vào Trào Phượng, đúng không?”

Tuy rằng Chung Ly hỏi rất mơ hồ, nhưng mấy người trong điện lập tức liền nhớ tới, khi Thiển Ly Du chưa nhập cung, có lần mèo con tự ý chạy tới Cầm Y cung dán lấy bụng Thiển Như Nguyệt lưu luyến không rời… Rốt cuộc thì Chung Ly biết được chuyện gì? Và đế quốc Vân Quỳnh đã ở ẩn gần trăm năm kia, có mối liên quan gì tới Trào Phượng?

Dường như không hề phát hiện ra thần sắc phức tạp của mấy người trong điện, Chung Ly vẫn thong thả dùng giọng điệu bình thản không hề phập phồng nói: “Trào Phượng làm như vậy, bởi vì trong bụng  vị nương nương kia chính là chân nhân kiếp này của Trào Phượng. Khi thai nhi mười tháng thành hình, đó là lúc Trào Phượng và thai nhi dung nhập, giáng thế.”

Lời nói của Chung Ly thực sự không thể tưởng tượng nổi. Dạ Quân Hi không khỏi nhíu chặt mày nhìn về phía người trong lòng, đã thấy Thiển Ly Du cũng nhìn về phía mình, vẻ mặt không thể tin. Nhưng dẫu sao bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện kỳ quái, tới lúc này cũng có thể trấn tĩnh lại, tiếp tục nghe Chung Ly nói.

“Nếu muốn Trào Phượng bình yên giáng thế và vị nương nương bên trong có thể bình yên sinh hạ, việc cấp bách chính là tìm về ấu thú Trào phượng. Chỉ cần con mèo con kia trở về, Chung Ly liền có biện pháp khiến Trào phượng và nương nương đều bình an vô sự.”

Ngẫm lại những gì Chung Ly nói, Thiển Ly Du bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Ý của Chung Ly là hài tử trong bụng Thiển Như Nguyệt còn cứu được?”

“Không sai. Chỉ cần trong vòng một tháng tìm được ấu thú của Trào Phượng, Chung Ly liền có biện pháp kéo dài thời gian cho vị nương nương kia.”