Ấm Áp Từ Anh

Chương 5: 5: Về Nước




Chỉ mới hừng đông anh đã bế cô lên máy bay để trở về thành phố Tứ Xuyên, Ký Minh trực tiếp cho cô nằm trong lòng mình, còn điều chỉnh lại tư thế cho cô thoải mái nhất, mọi hành động của anh đều rất nhẹ nhàng như kiểu sợ cô đau vậy.

Trợ lí Du ngồi cách đó không xa thấy toàn bộ sự việc vừa xảy ra, hắn đang khó hiểu vì sao anh lại quan tâm cô gái này như vậy, trước giờ anh không cho ai đụng vào mình dù chỉ là ngón tay, nhưng đằng này anh lại ôm cô, ánh mắt nhìn cô đôi phần dịu dàng, đừng nói chủ tịch của hắn phải lòng người ta rồi ư.

Trên khuôn mặt cô hiện tại có vài vết thương chi chít nhưng chỉ là da, còn phần đầu thì được bác sĩ băng lại cẩn thận, tay và chân cũng bị thương, còn có những chỗ bầm tím, đôi môi có chút nhợt nhạt, xem ra tai nạn lần này của cô khá nặng.

Anh lâu lâu lại cúi xuống nhìn cô, tay khẽ vén những sợi tóc cô ra phía sau, người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Thông tin điều tra được thì rất ít, chỉ biết tên, tuổi và quê của cô, còn ngoài chẳng có thông tin gì khác, nhưng với con mắt nhìn người của anh đoán chắc cô không phải người nghèo.

Nói cũng phải từ trước đến nay cô luôn sống khép kín và hầu như cô chẳng cho ai biết được cô là đại tiểu thư của Tô gia thì sao có thể tìm ra thông tin được.

Vài tiếng bay dài đăng đẵng thì cuối cùng máy bay tư nhân của anh cũng đáp xuống sân rộng nằm ở phía sau bang Ký Dạ, Ký Minh bước xuống trên tay bế thêm người phụ nữ khiến ai nấy đều mở tròn xoe mắt ra nhìn, bọn họ gần như không tin vào mắt mình nữa rồi.

" Mừng lão đại trở về " hai hàng người đứng đón anh, đồng thành nói lớn.

" Im miệng, giải tán hết đi, Diêu Dạ theo tôi " anh nghiêm mặt nhìn bọn họ, giọng anh nói ra chỉ đủ nghe thôi, không lớn tiếng như ngày thường, nghe anh nói vậy thì bọn họ nhanh chóng giải tán chỉ còn có Diêu Dạ ở lại.

" Vâng lão đại " Diêu Dạ biết ý nên nói rất nhỏ.

Khi bọn thuộc hạ của anh to tiếng như vậy, anh bất giác cúi xuống nhìn cô xem có bị giật mình hay không, may là cô không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn. Anh bế cô đi thẳng ra xe, Du Võ lái xe còn Diêu Dạ ngồi bên cạnh, bọn họ chẳng dám ho he câu nào.

" Đến bệnh của Viên Hạo đi, Diêu Dạ liên hệ với cậu ta chuẩn bị phòng tốt nhất " mắt anh nhìn chăm chăm vào hai người ngồi phía trước.

" Vâng lão đại "

Diêu Dạ nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Viên Hạo, tầm 30p sau xe dừng trước bệnh viện Từ Thiên của Viên Hạo bạn anh, đây cũng là bệnh viện lớn nhất ở Tứ Xuyên này.

Theo chỉ dẫn của y tá anh bế cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô nằm trên giường, Viên Hạo từ phòng viện trưởng đi xuống, nghe nói bạn mình mang phụ nữ tới đây nên hắn có chút tò mò muốn xem thử là ai được diễm phúc đó.

" Lần này đi về lại còn có phụ nữ để mang theo, cậu quá lời còn gì " Viên Hạo đứng dựa vào tường, trên người hắn mặc bộ blouse.

" Đừng nhiều lời, đến xem cô ấy thế nào " anh liếc mắt nhìn Viên Hạo, trầm giọng nói.

" Tôi không phải thuộc hạ của cậu "

Viên Hạo cũng chẳng sợ gì anh mà trừng mắt đáp lại, hắn đi tới kiểm tra giúp cô một lượt, Ký Minh vẫn đứng đó quan sát từng hành động của hắn.

" Phần đầu bị chấn thương nặng một chút nhưng đã phẫu thuật không sao nữa rồi, còn các vết thương khác chỉ là ngoài da bôi thuốc sẽ lành lại, tạm thời cứ để ở đây cho đến khi cô ấy tỉnh lại "

" Được "

" Vào phòng tôi nói chuyện một lát " Viên Hạo nói xong thì quay người rời đi.

Viên Hạo và anh là bạn thân từ nhỏ, hiện tại hắn người đứng đầu bệnh viện, cũng là một vị bác sĩ trẻ tuổi, tài giỏi nhất ở đây, ngoài việc làm bác sĩ ra thì hắn còn điều hành cả tập đoàn Viên thị trên dưới cả trăm nhân viên. Vẻ ngoài hắn rất thu hút phụ nữ nhưng có điều là chưa để mắt tới một ai, chỉ tập trung vào sự nghiệp của mình.

" Cậu ở đây xem chừng cô ấy, cho đến khi nào tỉnh lại thì báo tôi " anh nhìn Diêu Dạ nói.

" Vâng lão đại "

Anh quay người đi để lại Diêu Dạ khóc thầm chỉ biết kêu trời, anh có thể sai hắn làm gì cũng được sao lại bắt hắn đi chăm sóc người bệnh chứ, hắn đã bận trăm công ngàn việc rồi, vậy mà anh nở lòng nào kêu hắn ở lại đây.

" Chịu cực chút đi " Du Võ đứng bên cạnh vỗ vai hắn.

" Cô gái này lão đại lấy đâu ra vậy? Tôi thấy lão đại rất quan tâm đến cô ta "

" Là cứu về "

Hai người ngồi đó nói chuyện đôi ba câu, Du Võ chờ anh ra để đưa anh về lại công ty, cuộc nói chuyện giữa anh và Viên Hạo rất nhanh đã kết thúc. Ký Minh đi đến phòng liếc nhìn cô một cái rồi đi về.

Anh về đến Lục Thịnh ngồi trên bàn làm việc xử lí tài liệu nhưng đầu anh lại nghĩ đến cô, sao đột nhiên anh lại lo cho cô gái đó vậy chứ, thật điên mất thôi.

Cửu Gia Linh từ đêm qua đến nay chẳng liên lạc gì được với Tuyết Nhi, điện thoại thì lại thuê bao, trong lòng Gia Linh rất lo lắng cho cô không biết là cô có chuyện gì hay không? Hay do điện thoại cô hết pin, Gia Linh nhanh gạc bỏ những suy nghĩ chẳng lành ra khỏi đầu.

______

Bên Tô gia, mẹ con của Tô Nhã Tịnh bây giờ đang an nhàn hưởng thụ cuộc sống của những người giàu có, hằng ngày hai người mãi mê mua sắm, nào là quần áo, túi xách hàng hiệu, trang sức đắt tiền.... vì hiện tại chẳng có ai ngáng chân bọn họ nữa rồi, đuổi được cô đi hai mẹ con bà ta vui mừng khôn xiết.

" Mẹ con thấy này đẹp nè, rất hợp với mẹ" Tô Nhã Tịnh trên tay cầm chiếc váy đưa cho mẹ mình xem.

" Con đúng là có mắt nhìn " bà ta vui vẻ nói.

" Con gái mẹ mà "

Hai người mua nhiều tới nỗi tay cầm không hết. Vợ con thì sài phung phí, chẳng quan tâm tới ông ta kím tiền như thế nào.

Tô Hữu Thành chỉ cần mẹ con bà ta vui thì dù ông ta có cực khổ tới mấy cũng cố gắng mang tiền về, những lời nói của bà Nguyễn Lệ Hằng ông đều nghe răm rắp.

Công ty Tô thị phát triển được coi là ổn định, trước đây Lý Kiều Oanh mẹ cô còn sống chính tay bà điều hành Tô thị và đưa tập đoàn đi lên rất thuận lợi hơn cả bây giờ.

Đến khi rơi vào tay Tô Hữu Thành thì xuống dốc, những hợp đồng mà ông ta mang lại cho công ty toàn là hợp đồng nhỏ, đơn giản vì các tập đoàn lớn đều không muốn hợp tác với công ty chỉ phát triển trên mức bình thường như Tô thị.

La Thắng vẫn chưa bỏ cuộc về việc tìm kím Tuyết Nhi, và ngày nào hắn cũng uống rượu cho đến tận khuya mới về, từ ngày cô chia tay hắn thì đồng thời lúc đó hắn chẳng cắt đứt mọi liên lạc với tất cả các phụ nữ khác, hiện tại hắn đã nhận ra là mình đã sai với cô.

" Tôi đã nói rồi dù anh có cầu xin tôi thì tôi cũng không cho anh gặp Tuyết Nhi đâu, đừng có làm phiền tôi nữa " Gia Linh vừa bất máy lên đã lớn tiếng qua điện thoại.

" Cô cho tôi số của Tuyết Nhi thì tôi sẽ không làm phiền cô nữa " hắn cố kìm nén tức giận trong người.

" Không bao giờ "

Cửa Gia Linh nói xong thì cúp máy ngay lập tức và đưa luôn số của hắn ta vào danh sách đen, thứ trước mắt thì không bao giờ biết nắm giữ, khi đi rồi mới nhận ra giá trị của nó, thì quá muộn rồi.

Trước giờ Gia Linh luôn nghi ngờ hắn ta nhưng bây giờ thì hoàn toàn tin vào sự nghi ngờ của mình, may là bạn cô sáng suốt đã chia tay hắn ta sớm.

Đến tối Lục Ký Minh làm xong việc thì lại đến bệnh viện xem cô thế nào, Diêu Dạ đang ngồi ở trước cửa phòng để canh chừng cô, thấy anh thì tới thì hắn vội đứng dậy đi về phía anh.

" Lão đại " hắn cúi người nói.

" Tình hình thế nào? " anh đứng trước phòng ánh mắt thì nhìn vào trong.

" Y tá vừa thay đồ và tiêm thuốc cho cô ta xong "

" Được rồi cậu về nghỉ ngơi chút đi " anh quay qua nhìn Diêu Dạ nói.

" Vâng lão đại "

Lục Ký Minh mở cửa bước vào phòng, đi tới cạnh giường cô nằm, chăm chú nhìn cô, sắc mặt hiện tại của cô đã hồng hào hơn trước rất nhiều. Anh ngồi xuống ghế sopha gần đó mở laptop ra làm việc tiếp tục, sẵn tiện ở đây với cô một chút.

_____________

Vài ngày sau đó cô vẫn chưa tỉnh lại, mỗi ngày đều có Viên Hạo đến khám và y tá lau mình, thay đồ giúp cô, các vết thương được bôi thuốc tốt nên rất nhanh đã khô mặt, những y tá ở đây đều chăm sóc cô vô cùng tốt, vì bọn họ biết cô là người mà Lục Ký Minh mang đến, có cho bọn họ 10 cái mạng cũng không dám đắc tội với anh, thế nên làm tốt một chút, nếu không tính mạng cũng không giữ được.

Những ngày gần đây công việc anh khá bận không có thời đến đây thăm cô, nhưng anh đều gọi điện hỏi tình hình tiến triển của cô có tốt không, và trên máy tính anh luôn mở camera phòng bệnh cô lên xem.

" Thế nào? " anh trầm giọng nói.

" Viên thiếu gia nói là bệnh tình cô ấy phát triển rất tốt, nhưng không biết lí do gì tới giờ cô gái đó vẫn chưa tỉnh lại " Diêu Dạ nói.

" Nói với Viên Hạo dùng loại thuốc tốt nhất đi "

" Vâng lão đại "

Diêu Dạ đã ở đây mấy ngày nay rồi, hắn vừa phải chạy tới bang để xử lí việc rồi còn phải chạy đến bệnh viện để xem cô, thật sự hắn khóc cạn nước mắt mà, hắn thầm cầu mong cho cô mau chóng tỉnh lại để hắn thoát khỏi cái kiếp nạn này.