Ấm Áp Từ Anh

Chương 40: 40: Con Rể






Bảo Nhi hoàn toàn không biết gì về những tin tức đang rần rần rộ rộ trên mạng, từ nãy đến giờ cô vẫn chưa cầm tới điện thoại thì làm sao mà biết.

Đến trưa anh ngồi đút cháo cho cô ăn, Bảo Nhi có nói mình tự ăn ên được, nhưng anh vẫn một mực làm theo ý mình, cô cũng không thể ngăn cản được.

* Cạch *

Cửa phòng mở ra, Viên Hạo từ ngoài bước vào, trên tay hắn còn cầm theo một vĩ thuốc, nói thật thì bây giờ cô nhìn thấy thuốc và cháo thì đã ngán lên tận cổ rồi, nhưng không hiểu sao số cô chẳng may mắn chút nào cứ nhập viện mãi.

" Ăn xong thì uống vào, thuốc giảm đau đầu đấy " Viên Hạo đưa vĩ thuốc cho anh.

" Được "

" Đưa đây em giữ cho, lát nữa em uống " cô nhanh tay giựt vĩ thuốc từ anh.

Lục Ký Minh biết rõ ý đồ cửa cô, muốn lừa anh sao? Anh không dễ mắc lừa vậy đâu, đưa cho cô thì cô đem đi bỏ à, anh đâu ngu.

" Anh giữ, lát nữa anh tận tay cho em uống "

Lúc cô bị thương cũng vậy, đã bao giờ chịu uống thuốc đâu, những lúc không có mặt anh ở đó thì cô toàn đem vứt chúng, tới khi anh thấy được thì cô lại dỗ ngọt rồi qua chuyện, tính ra anh cũng quá dễ dãi đi.

" Anh Viên Hạo, em xuất viện về được chưa? " cô ngước nhìn Viên Hạo hỏi.

" Được, lát nữa kêu chồng em đi làm giấy xuất viện là xong, anh đi trước đây " hắn vừa nói vừa cười.

Viên Hạo có đọc tin nóng nhất hôm nay, nên hắn mới trêu chọc anh một chút, hắn nhìn thôi cũng hiểu đây là chủ ý của ai rồi, bộ anh sợ cô bị cướp mất hay sao? Mà đưa hình ảnh hai người lên hẳn các trang báo lớn, đúng là chỉ có anh mới làm được điều này.

Bảo Nhi hình như chưa nói việc này với ai mà nhưng sao Viên Hạo lại biết vậy, cô đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn qua anh, nhưng anh vẫn tỏ thái độ thản nhiên như không biết gì.

" Anh làm giấy xuất viện cho em đi, đưa đây em tự ăn được "

" Không, em đừng hòng lừa anh lần nào nữa, há miệng ra "

Những chiêu trò của cô sao anh lại biết hết vậy chứ, Bảo Nhi bất đắc dĩ cố gắng ngồi ăn hết sau đó chính mắt anh thấy cô uống thuốc xong thì mới ra ngoài làm giấy xuất viện cho cô.

Xong tất cả mọi thứ thì Lục Ký Minh lái xe đưa cô về Lục Viện, ông bà Lục và ông Nam cũng đang ở đây chờ cô, ba cô tính ở lại đây thêm vài ngày nữa mới về lại biệt thự của mình.

" Thiếu gia và thiếu phu nhân đã về " quản gia Bách lên tiếng chào hỏi hai người.

" Chào chú " cô cười đáp.

" Ông bà chủ và ba cô đang ở trong "

" Vâng "

Cô và anh cùng nhau bước vào phòng khách, mọi người đều có mặt đông đủ, bà Lục thấy cô thì ngoáy tay bảo cô ngồi cạnh mình, Bảo Nhi nhanh nhẹn ngội cạnh bà.

" Con đã khỏe hơn chưa? " bà Lục xoa đầu cô hỏi.

" Rồi ạ, mẹ đừng lo lắng "

Được ông bà Lục lo lắng thì cô đã vui rồi, hai người đối xử với cô rất tốt, lúc trước cô cứ ngỡ ba mẹ anh khó tính lắm, đến tiếp xúc thì lại rất dễ, thế nên cô cũng rất thương ông bà.

" Mọi người đã ăn gì chưa ạ "

" Ăn xong hết rồi, thôi con lên phòng nghỉ ngơi đi " ông Nam đáp.

" Dạ vâng "

Thấy cô chưa khỏe hẳn nên ông Nam cũng không muốn cô phải vận động nhiều, cố gắng nghỉ ngơi ngày mai sẽ bình thường lại thôi.

Việc công ty anh giao cho Du Võ làm thay, hôm nay anh sẽ ở nhà chăm sóc cho tiểu bảo bối của mình, sức khỏe cô là quan trọng nhất.

anh và cô thay đồ xong thì hai người nằm trên giường tâm sự với nhau, Lục Ký Minh vuốt ve tấm lưng mảnh mai của cô, nhìn cô gái nhỏ đang mặc đồ ngủ nằm trong lòng mình, anh chỉ muốn đè cô ra mà thưởng thức, nhưng cô vẫn chưa khỏe nên anh phải cố gắng kìm chế lại.

Thời gian trôi nhanh đến tối, Tô Hữu Thành ngồi vào bàn ăn với nét mặt vui vẻ, Nguyện Lệ Hằng nhìn ông ta hôm nay có chút lạ, chuyện gì mà khiến ông ta vui như vậy.

" Ông có chuyện gì sao? "

" Ngày mai tôi đi gặp Lục Ký Minh để bàn chuyện hợp tác, kó khăn lắm công ty chúng ta mới ký kết hợp đồng với Lục Thịnh, tất nhiên tôi phải vui rồi "

Nguyện Lệ Hằng nghe vậy cũng có chút mừng, nhưng sáng nay bà ta mới thấy tin anh và cô chuẩn bị kết hôn, thế chắc là con gái bà ta thất bại rồi, Lệ Hằng đưa mắt nhìn Tô Nhã Tịnh.

Cô ta nghe ba mình nói ngày mai đi gặp anh thì tinh thần liền phấn chấn hơn, hay là mai xin ba mình đi theo, đây là cơ hội ngàn năm mới có được.

" Ba, ngày mai con đi cùng ba được không? " cô ta nhìn ba mình, dịu dàng nói.

" Không được, để dịp khác ba sẽ cho con đi "

Tô Hữu Thành hiểu tính cô ta, ông ta không muốn bị Tô Nhã Tịnh phá chuyện tốt của mình, ông ta nhìn thấy được hình như cô ta cũng có ý với anh thì phải.

" Con muốn đi, ba cho con đi đi "

" Không được, cũng sắp tới sinh nhật con rồi đến lúc đó ba sẽ mới nó tới, rồi con muốn làm gì thì làm "

Tô Nhã Tịnh suy nghĩ lại cũng đúng, vài tuần nữa là tới sinh nhật cô ta, là đối tác thì anh chắc sẽ tới đến lúc đó cô ta thực hiện kế hoạch của mình luôn.

" Được ạ "

Tô Hữu Thành phải tính toán lại cái đã, để mối quan hệ giữa anh và mình được tốt lên thì ông ta phải làm lành với cô, tuy là không muốn nhưng cũng phải hạ mình trước vì lợi ích của mình, thế nhưng ông ta đã không liên lạc với cô mấy tháng nay, liệu bây giờ tìm cô lại thì cô có chấp nhận không?

Ông ta biết tính cô vô cùng ngang bướng sẽ rất khó đây, nhưng dù sao cũng phải thử đã, để ngày mai ông ta sẽ gọi cho cô xem thế nào.

______

Lục Ký Minh hôm nay phải bắt cô ở nhà nghỉ dưỡng, dù cô có năn nỉ cở nào anh cũng không cho cô theo, Bảo Nhi đành phải ở nhà cùng ba mình.

Cô còn chưa xử anh vụ dám đưa tin hôn sự của hai người lên báo mà chưa hỏi ý kiến của cô, nếu không nhờ Vũ Nguyệt và Gia Linh thì cô cũng không biết.

Lúc tối ba người bọn cô có nói chuyện với nhau, hai người gọi đến để hỏi thăm sức khỏe của cô, xong lại nhắc đến vụ hôn lễ của cô và anh, khi đó thì cô mới biết không chỉ bọn họ biết mà là cả thành phố Tứ Xuyên này cũng biết, cô thật hết nói nổi anh.

" Ba à con ở nhà rất buồn, hay ba con chúng ta đi đâu đó đi, được không? " cô ngồi cánh tay ông làm nũng.

" Con muốn đi đâu? " ông hỏi ngược lại cô.

" Hay về biệt thự của ba đi "

Cô ngẫm nghĩ một lúc thì nói, cô có đến nhưng ở không lâu nên bây giờ cô muốn qua đó chơi, qua chỗ lạ thì cũng vui hơn.

" Được "

Nam Hoàng Quân cũng đồng ý với cô, hai người được tài xế đưa về biệt thự của ông, cô cũng đã nhắn tin cho anh biết rồi, đến trưa anh sẽ về đó đón cô.

Còn anh thì ngồi cố gắng làm hết một số việc của ngày hôm qua, Lục Ký Minh không cho cô đến công ty cũng có lý do của nó, anh sợ rằng lại gặp Tô Nhã Tịnh nữa miệng lưỡi cay nghiệt cô ta lỡ như nhắc đến chuyện gì đó lại khiến cô đau đầu thì khổ.

Dù là cấm cô ta nhưng ai biết cô ta có vác mặt đến đây hay không, da mặt cô ta dày vậy mà, vẫn chưa phải lúc anh ra tay với gia đình cô ta.

" Chủ tịch trưa ngài có cuộc hẹn với Tô thị lúc 10 giờ " trợ lí Du vào phòng thông báo với anh.

" Tôi biết rồi " anh cười lạnh một cái, để xem ông ta gặp anh sẽ nói gì đây.

Bọn họ được hợp tác với anh cũng là một niềm tự hào rồi, nếu không vì cô thì anh cũng chẳng để mắt tới một công ty bé xíu như Tô thị đâu.

Do Tô Hữu Thành không chờ được lâu, nên ông ta đã đến địa điểm hẹn trước 10p để chờ anh, dù sao đây cũng là lần đầu nên cũng tạo thiện cảm cho anh trước.

Đúng 10 giờ trưa thì anh cũng nơi, Lục Ký Minh trước giờ làm việc vẫn rất đúng giờ, dù có là ai đi nữa thì anh vẫn thực hiện đúng quy tắc của mình.

" Con rể tới rồi, ngồi đi " ông ta niềm nở nói.

Con rể? Ông ta còn dám gọi anh là con rể nữa sao?

Lục Ký Minh không đáp lại, khuôn mặt anh vẫn một biểu cảm lạnh lùng đó, anh ngồi xuống đối diện ông ta, ánh mắt quan sát thái độ của Tô Hữu Thành.

Nhìn đi nhìn lại cô chẳng mấy giống ông ta, cũng may mà cô sở hữu vẻ đẹp trời phú từ mẹ mình, không giống ông ta càng tốt.

" Ta nghe nói hai đứa sắp kết hôn, ta cũng rất mừng, con rể nếu có rãnh thì con chỡ Tuyết Nhi về nhà chơi " ông ta vẫn luôn miệng gọi anh là con rễ, hầu như chẳng biết ngại là gì.

Lúc sáng ông ta có gọi cho cô nhưng không liên lạc được, hiện tại bây giờ ông biết cô đang ở cùng anh nhưng lại chẳng biết nhà nên nhờ anh luôn vậy.

Anh nghe đến hai từ đó thì không lọt lỗ tai, ông ta còn mặt mũi nào để nói câu đó với anh, còn gọi hẳn tên cô ra nữa, điều đó anh chẳng thích chút nào.

" Tôi không phải con rể ông " anh nhíu mày lại, lạnh giọng nói.

" Con nói gì vậy chứ, chẳng phải con lấy Tuyết Nhi con gái ta sao? Nếu vậy thì chúng ta là người một nhà còn gì " ông ta có chút ngượng, sau đó lên tiếng nói tiếp.

" Người nhà à, không phải cách đây mấy tháng trước chính ông đã đuổi vợ tôi ra khỏi nhà sao? Cũng chính miệng ông nói là từ cô ấy rồi mà " anh nhếch môi cười nhạt.

Tô Hữu Thành liền đứng hình trước câu nói của anh, phải là ông ta đã từ cô mấy tháng trước đó nhưng tại sao anh biết được điều này, là cô nói chăng, bây giờ đã khác với lúc trước, hiện tại cô có giá trị lợi dụng vậy mà, ông ta mặc dày làm lành với cô cũng không sao.

" Là ta trong lúc tức giận nên mới nói vậy, suốt mấy tháng qua ta cũng đang tìm kím Tuyết Nhi, ta rất hối hận về việc mình làm "

" Cô ấy hiện tại không có ba nên ông cũng đừng gọi tôi bằng con rể nữa, nghe thật chướng tai, còn nữa ông đừng nghĩ tôi không biết ông đang tính toàn điều gì? Vào việc chính đi, tôi không có thời gian nghe ông lãi nhãi "

Lục Ký Minh không kiên nể gì mà đáp lại, ông ta hối hận sao? Nếu ông ta hối hận thì đã không bỏ rơi cô, nếu ông ta hối hận thì lúc đó đã không mắng nhiếc cô, chỉ nghĩ tới thôi đã khiến anh muốn giết ông ta ngay lập tức.

Tô Hữu Thành không biết nói gì ngoài im lặng, ông ta không nghĩ anh lại phản ứng mạnh như vậy, còn bộ dạng lạnh lùng của anh khiến ông phải e dè đôi chút, ông ta cứ nghĩ chỉ cần một vài câu nói của mình là được nhưng không... ông ta đã quá đề cao mình rồi.