Ấm Áp Từ Anh

Chương 24: 24: Đừng Để Tôi Phải Ra Tay






Bảo Nhi ngồi không yên được, tay, chân cứ cựa quậy lung tung khiến anh càng thêm bực tức, cũng đúng thôi anh ôm cô chặt như vậy, không khó chịu mới là lạ.

" Nóng quá, buông ra đi, đừng ôm nữa "

Cô vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay anh, Ký Minh không vì lời nói của cô mà nới lỏng ra nhưng thay vào đó là càng lúc càng siết chặt hơn.

" Em có thôi đi không? Đừng để tôi phải điên " anh lớn tiếng quát cô.

" Anh là cái gì mà dám mắng tôi chứ, tôi ghét anh huhu " cô mếu máo khóc.

Anh thấy cô khóc thì mới lúc này mới biết mình lỡ lời, Ký Minh liền ra sức vỗ ngọt cô. Thật sự anh chưa bao giờ gặp phải hoàn cảnh như hiện tại, muốn bỏ mặc cô nhưng làm sao anh đành lòng được chứ.

" Ngoan đừng khóc, anh xin lỗi. Chạy nhanh đi " anh lên tiếng nhắc nhở Du Võ.

" Vâng lão đại "

Du Võ hắn từ nãy đến giờ chẳng dám thở mạnh, hắn thấy khuôn mặt u ám cũng đã hiểu số phận của cô rồi, mong là không có chuyện gì xảy ra với cô.

Rất nhanh đã về đến Lục Viện, anh bế cô vào trong nhanh chân đi lên phòng, Ký Minh dùng sức đạp văng cánh cửa phòng, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cô chỉ mới ngủ thôi nên anh phải cẩn thận một chút.

Ký Minh lấy nước ấm để lau người giúp cô, anh cởi chiếc váy trên người cô ra, nhìn nó thôi đã khiến anh bực cả mình, anh đã không cho cô mặc những thứ này vậy mà cô cũng dám mua chúng.

* Xoẹt *

Anh thẳng tay xé chiếc váy ra làm đôi rồi vứt xuống sàn nhà, để xem cô còn dám mang về đây nữa không? Sau đó anh mới lấy khăn lau người cho cô rồi thay giúp cô đồ ngủ khác.

Ở bên kia Viên Hạo cũng đang rất khổ sở với Cửu Gia Linh, Hắn ta liên tục gọi cô nhưng hầu như Gia Linh chẳng nghe thấy, hắn bất lực vác cô lên vai rồi mang ra xe.

" Này cô không nói địa chỉ nhà thì làm sao tôi đưa cô về được " hắn vỗ vỗ mặt Gia Linh gọi.

" Phiền quá, tránh ra để tôi ngủ "

Hắn ngậm đắng nuốt cay không nói lời nào, hắn phải nhịn, dù sao cũng không trách kẻ say rượu. Viên Hạo mở túi xách bên cạnh của Gia Linh để tìm thứ gì đó, hắn ta vui mừng cầm lấy tờ danh thiếp lên đọc.

Thì ra là đại tiểu thư của Cửu gia sao? Bộ dạng của cô hiện tại chẳng ra một đại tiểu thư nữa rồi.

Viên Hạo nhanh chóng chạy đến Cửu gia để đưa Gia Linh về. Hắn giao cô cho quản gia xong lái xe đi, đối với hắn dính vào phụ nữ chữ có phiền phức mà thôi. Và đây cũng là lý do hắn độc thân.

_______

Mộc Bảo Nhi giật mình tỉnh dậy chỉ mới 6h30 sáng, cô nhìn căn phòng quen thuộc là biết ngay mình đã về nhà an toàn nhưng ai đưa về thì cô không nhớ rõ. Hay là anh đã đưa cô về chăng?

Cô vừa đặt chân xuống giường thì thấy chiếc váy hôm qua mình mới vừa mua bị rách làm đôi, Bảo Nhi cầm lên nhìn rõ ràng đây là bị người khác xé kia mà, đầu cô lại nghĩ đến anh trước tiên.

Chiếc váy này cô mua rất đắt đó, tại sao anh lại mở xé đi chứ.

* Cạch *

Anh mở cửa bước vào trên tay còn cầm theo khay thức ăn cho cô, khuôn mặt anh vẫn than nhiên tỏ ra không biết chuyện gì.

" Dậy rồi thì lại đây ăn sáng đi " anh đặt thức ăn lên bàn và gọi cô đến.

" Minh, là anh làm đúng không? " cô nhìn anh hỏi.

" Phải " anh nhàn nhạt trả lời.

Bảo Nhi nhìn anh hít thở một hơi thật sâu, cô có nên nổi giận hay không đây, còn thái độ của anh nữa như là chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cô sắp phát điên mất thôi.

" Sao anh lại làm như vậy, dù gì cũng là đồ của em kia mà, anh muốn xé phải hỏi ý em cái đã, còn đằng này " cô lên giọng trách móc anh.

Lục Ký Minh sáng sớm không muốn cãi nhau với cô, anh thật không hiểu nổi chỉ vì một chiếc váy mà cô lại ra giọng trách móc anh, cả đêm qua anh chăm sóc cô tại sao cô không nói năng câu nào với anh.

" Lại đây ăn sáng đi, cả đêm qua em chưa ăn gì " anh lơ đi lời nói của cô.

" Anh chưa trả lời em mà "

" Anh không thích em mặc những thứ đó, sau này đừng để anh thấy một lần nào nữa " anh tức giận nhìn cô nói, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, anh thật sự không nhịn được nữa.

Bảo Nhi nghe những lời này cô càng tức hơn, anh không thích thì có thể nói mà, tại sao anh lại hành động như thế, cũng đồng nghĩa với việc anh không tôn trọng cô.

" Mặc kệ anh, em không biết anh phải mua cái mới đền cho em " cô trưng bộ mặt giận dỗi với anh.

Mua mời à, có chết anh cũng không mua những thứ này, cô đừng hòng mà kêu anh đền, thử nghĩ xem cô mặc đồ hở như vậy, nhỡ đâu bọn người xấu xa nhìn vào thì sao đây, cô là của anh và chỉ mình anh được nhìn thôi.

" Anh còn chưa tính sổ với em chuyện tối qua vậy mà em lại dám trách móc anh, Mộc Bảo Nhi có phải càng ngày em càng hư hỏng rồi không? "

" Anh nhất định phải xin lỗi em, nếu không em sẽ giận anh đến khi nào anh chịu nói thì thôi "

Cô bắt anh phải xin lỗi mình vì anh là người sai trước mà, hôm qua cô bước vào khu mua sắm thì đã thích chiếc váy này ngay từ đầu rồi, vậy mà anh nở lòng nào xé nó đi, cô thật sự rất đau lòng.

" Anh không sai thì không bao giờ phải xin lỗi, Mộc Bảo Nhi em đừng nên chọc điên anh " anh lên tiếng nhắc nhở cô.

" Em không muốn nói chuyện với anh nữa, anh đi đi "

Cô nói xong thì anh cũng đừng dậy bỏ đi, anh mà còn ở lại lâu chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn mất, anh không muốn mình phải tổn thương cô.

Bảo Nhi lần này nhất quyết không nhường nhịn anh, cô phải đòi lại công bằng cho mình, khi nào cô nghe được lời xin lỗi của anh thì mới bỏ qua.

Lục Ký Minh hậm hực ra khỏi nhà, cô càng ngày càng vô lý, anh làm vậy là sai sao? Anh chỉ muốn tốt cho cô thôi, mà cô còn nói giọng điệu kiểu đó với anh, Lục Ký Minh anh cũng không chịu thua cô đâu.

Cửu Gia Linh bên này cũng đã tỉnh dậy, đầu cô đau như búa bổ, Gia Linh mở mắt nhìn xung quanh, ể đây là phòng mình mà, vậy ai là người đã đưa cô vậy nhỉ? Gia Linh đi vào phòng tắm thay đồ, để lát cô hỏi quản gia sẽ biết ngay mà.

" Quản gia Đỗ, tối qua ai đưa con về vậy? " Gia Linh nhìn quản gia hỏi.

" Là một cậu thanh niên nào đấy tôi không biết tên thưa tiểu thư "

" Vâng "

Cô đoán chắc là nhân viên của quán bar thôi, Gia Linh cũng nghĩ nhiều, cô mau chóng ăn sáng rồi đến công ty làm việc, Gia Linh đã tới Cửu thị làm được hơn 3 tháng nay rồi, cô muốn phụ giúp ba đôi chút.

Bảo Nhi ở trong phòng từ lúc sáng đến trưa vẫn không chịu bước ra, khay thức ăn mà anh mang vào lúc sáng cô cũng không động đến, mặc dù có chút đói nhưng cô nhớ tới chuyện của anh thì lại chẳng muốn ăn.

" Thiếu phu nhân xuống ăn trưa thôi, đồ ăn đã được dọn sẵn rồi " quản gia Bách gõ cửa phòng gọi cô.

" Con không đói đâu ạ, chú cứ để đấy đi " cô nằm trên giường nói vọng ra.

Quản gia Bách không thể nào nói cô được, ông đành đi xuống lấy điện thoại gọi anh về, chỉ có anh mới chiều lòng cô được thôi.

" Thiếu gia, thiếu phu nhân lại bỏ bữa nữa rồi, từ sáng giờ vẫn không chịu ra khỏi phòng "

" Được rồi, tôi về ngay "

Lục Ký Minh nói là mặc kệ cô nhưng tâm anh lại không làm được như vậy, anh sợ cô bệnh vì cứ bỏ bữa mãi, dù sao thì vẫn nên dỗ ngọt cô một chút.

Khoảng 15p sau thì anh về tới nhà, Ký Minh nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào trong, ánh mắt anh liếc nhìn tô cháo cô vẫn chưa đông tới, cô lại giở tính trẻ con của mình lên nữa rồi đây.

" Bảo bối xuống ăn trưa thôi " anh nhẹ giọng gọi cô.

" ..... "

Cô vẫn nằm im, không đáp lại anh câu nào, cô vẫn còn giận anh nên chẳng thèm để ý tới lời nói của anh, ai biểu anh chọc giận cô làm gì.

" Bảo Nhi có nghe anh gọi không? Xuống ăn cơm " anh nhíu mày khó chịu, giọng nói anh cũng thay đổi hẳn không còn dịu dàng như trước.

Bộ cô không biết anh đã cố gắng xuống nước ngọt với cô hay sao? Nếu anh không lo lắng cho cô thì anh chẳng về đây làm gì.

Lục Ký Minh chờ mãi vẫn không thấy cô đáp lại, cơn phẫn nộ trong lòng anh trổi dậy, Ký Minh xoay người cô lại, ánh mắt tức giận nhìn cô.

" Tại sao không trả lời anh, em có biết anh rất ghét thái độ này của em hay không? " anh có hơi lớn tiếng với cô.

" Em nói rồi, anh chưa xin lỗi em thì em không nói chuyện với anh " cô chẳng thèm liếc nhìn lấy anh một cái, giọng vẫn hờn dỗi như lúc sáng.

Anh lập tức đứng dậy, hai tay nắm chặt lại, ánh mắt tóe lửa nhìn chằm chằm vào cô, Ký Minh cố gắng kìm chế cơn nóng giận trong người mình lại để không phải trút giận lên người cô.

" Mộc Bảo Nhi, em có biết mình quá đáng đến mức nào không? Tôi đã hạ mình để dỗ em vậy mà em vẫn không biết điều, từ nay trở về sau nếu không có sự cho phép của tôi thì em đừng hòng bước chân ra khỏi nhà dù nữa bước, nếu em dám làm trái ý tôi thì đôi chân đó của em cũng chẳng còn đâu, nhớ rõ lời tôi nói, đừng để tôi phải ra tay với em " anh nghiến răng nói.

Lục Ký Minh đi ra ngoài khóa chốt cửa, anh cho cô ở trong đó để suy nghĩ lại việc của mình đã làm, đây là hình phạt dành cho cô, như này đã quá nhẹ nhàng với cô rồi.

" Lục Ký Minh mở cửa ra cho em, anh không có quyền làm như vậy " cô lấy tay đập mạnh vào cửa, miệng thì liên tục gọi tên anh.

Những lời nói của anh khiến bản thân cô có chút sợ hãi, nhưng cô không đồng ý với việc làm của anh, đó là sự tự do của cô, anh không có quyền ngăn cản cô.