Ấm Áp Từ Anh

Chương 12: 12: Bị Thương




Sau một ngày nghỉ ngơi thì hôm nay anh lại phải đi làm, thời gian ở cạnh cô quá ít, anh chỉ muốn hằng ngày bên cô 24/24 như vậy mới đủ.

" Anh đi làm ngoan nhé " cô mặc áo khoác lên cho anh, giọng nói ngọt ngào cất lên.

" Ngoan, trưa anh về với em " anh ôn nhu đáp.

Hai người chào tạm biệt nhau bằng nụ hôn ngào ngọt chứa đựng sự yêu thương trong đó, Du Võ trong xe nhìn ra bao giờ chủ tịch của hắn lại dịu dàng với phụ nữ như vậy nhỉ? Trước đây anh chưa từng thế này bao giờ.

Bảo Nhi nhìn xe đi khuất rồi mới bước vào nhà, trong xe anh đưa tay sờ lên môi mình, còn mỉm cười nhẹ nữa chứ, nghĩ đến cô thôi đã khiến lòng anh không ngừng xao xuyến.

* Reng..... reng.... reng *

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.

" Nói " anh liền thay đổi giọng nói, không còn ôn nhu như trước nữa.

" Lão đại, bên Vũ Luân ông ta không ngừng gây khó dễ cho chúng ta, lần trước là ông ta đã đánh người mình bị thương, còn lần này ông ta cho hẳn người qua địa bàng chúng ta để chiếm đoạt " Diêu Dạ nói.

" Vậy à, để tôi xem ông ta to gan đến cỡ nào? Cứ đợi ở đó, vài tiếng nữa tôi tới " anh nhếch môi cười lạnh.

Ký Minh đã tha cho ông ta tận 3 lần rồi và lần này thì không, muốn giành lấy địa bàn của anh sao? Ông ta nghĩ mình có đủ khả năng đó.

Du Võ đang lái xe nhưng cũng biết là đã có chuyện xảy ra, Du Võ như thói quen, nhanh tay liên hệ cho Viên Hạo rồi chạy đến bệnh viện để đón hắn đi cùng, vì Viên Hạo là bác sĩ nên rất dễ cho việc trị thương.

" Lại đi đâu nữa đây? " Viên Hạo vừa bước lên xe thì lên tiếng hỏi anh.

" Nước M " anh chậm rãi đáp.

Viên Hạo hỏi cho có vậy thôi chứ thật ra hắn cũng đoán ra được phần nào, chỉ khi anh đi xử lí vụ bang mới mang hắn theo, và hắn cũng đã quá hiểu rõ tình hình rồi.

" Cậu không định nói với bạn gái mình à " hắn quay qua nhìn anh nói.

" Tôi sợ cô ấy lo lắng, rất nhanh sẽ về lại thôi "

Anh vẫn chưa nói vì sợ cô lo, anh sẽ cố gắng lo ổn thỏa mọi việc để về sớm nhất với cô.Cả ba người cùng nhau lên phi cơ riêng để bay đến nước M.

Sau vài tiếng thì cũng tới nơi, Diêu Dạ đã chờ sẵn ở đó để đón anh về bang, hắn đã đến đây hai ngày, lo việc này thôi đã khiến hắn mất ngủ bao đêm.

" Lão đại " Diêu Dạ cúi đầu chào anh.

" Đi thôi " anh lạnh giọng đáp.

Diêu Dạ, Du Võ ngồi phía trước, lần này là Diêu Dạ cầm lái. Vừa chạy được không bao xa thì lại có một chiếc xe khác bám đuôi.

* Đoàng..... đoàng.... đoàng *

Chiếc xe ở phía sau liên tục xả đạn vào đuôi xe anh, Diêu Dạ liền đánh lái để né đi, nhưng dù bọn họ có bắn cỡ nào cũng chẳng ăn nhầm gì vì đã có kính chống đạn rất an toàn.

" Lão đại phía sau có một chiếc xe, là người của ông ta " Diêu Dạ nói.

" Tìm chỗ vằng xử lí hết đi " anh nhếch môi cười nhạt, sau đó ra lệnh cho Diêu Dạ.

" Vâng lão đại "

Diêu Dạ nghe theo anh, nhanh chóng chạy đến một nơi vắng vẻ, sau đó thì dừng xe lại, chỉ có hắn và Du Võ đi ra thôi, anh vẫn thản nhiên ngồi trong xe như không có gì xảy ra. Ký Minh biết năng lực của thuộc hạ mình tới đâu.

Bên kia cũng đứng cách hai người không xa và cũng chỉ vỏn vẹn có 6 người, đương nhiên bọn họ không phải là đối thủ của Diêu Dạ và Du Võ.

" Lão đại bọn mày đâu? " có một tên áo đen lên tiếng hỏi trước.

" Đừng nhiều lời, lên hết đi " Du Võ nói.

" Chỉ với hai người tụi mày haha " cả đám cười rộ lên.

Tên đó vừa nói xong thì con dao của Diêu Dạ đã găm thẳng vào cổ hắn khiến hắn ta chết ngay tại chỗ, Du Võ nhếch môi cười khinh, lại một tên ngu dốt.

" Giết nó " những tên đó nhìn anh em mình bị chết thì trong lòng phẫn nộ, cả 5 người cùng đồng thanh nói.

Rất nhanh Diêu Dạ và Du Võ đã xử lí hết năm tên còn lại, mỗi người chỉ với một con dao sắc nhọn trên tay cũng đủ để diệt trừ đám ruồi, muỗi kia.

" Xong thưa lão đại " Du Võ lên xe báo cáo lại cho anh.

" Tốt lắm "

Anh chưa bao giờ phải thất vọng về hai người Diêu Dạ, bọn họ đã được anh huấn luyện rất nghiêm khắc cho nên những hạng tầm thường như vậy làm sao so được với thuộc hạ anh.

Thông tin người của mình bị giết sạch cũng đã truyền tới tai Vũ Luân, ông ta đang vô cùng tức giận, cứ nghĩ là sẽ ám sát được anh nhưng không ngờ lại thất bại.

" Lũ vô dụng, chỉ có hai người cũng làm không xong " ông ta lớn giọng nói.

" Xin lỗi ông chủ " Khắc Huyệt là người thân cận với ông ta nhất trong bang, hắn cúi đầu nhận lỗi.

" Hẹn hắn ta vào tối nay, nhất định chúng ta phải thắng, biết chưa? "

" Vâng ông chủ "

Vũ Luân ông ta đã ngắm trúng địa bàng mà anh đang sở hữu từ lâu, lần này ông ta định sẽ giành lấy cho bằng được, ông ta cũng biết anh không dễ đối phó nhưng ông ta cũng muốn thử sức mình một lần.

Ký Minh về đến trụ sở của mình ở nước M, mỗi một nước đều có một trụ sở riêng ở đó, và phát triển rất tốt, như vậy cũng biết được thế lực anh lớn mạnh cở nào.

" Lão đại, ông ta hẹn ngài 7 giờ tối nay gặp nhau ở bến cảng " Diêu Dạ nhận được tin thì thông báo cho anh.

" Được, tôi giao cho hai cậu chuẩn bị mọi thứ " anh đưa ánh mắt qua nhìn Diêu Dạ.

Anh còn chưa tính sổ với ông ta, vậy mà ông ta lại dám đặt cuộc hẹn với anh, xem ra Vũ Luân ông ta vẫn chưa sợ chết là gì.

" Rõ lão đại "

Hai người Diêu Dạ đủ thông minh để hiểu anh nói gì, bọn họ đi theo anh bấy lâu nay cũng biết được tính anh, diệt cỏ phải diệt tận gốc, lần này ông ta chết chắc.

Bên này đồng hồ đã chỉ điểm 12 giờ đúng, Bảo Nhi ngồi đợi anh về nhưng mãi chẳng thấy anh đâu, bình thường anh chưa bao giờ trễ như vậy, chẳng lẽ hôm nay anh bận việc sao?

" Thiếu phu nhân cứ vào ăn trước đi, thiếu gia có bận phải đi công tác rồi " quản gia Bách từ tốn nói

" Sao con không nghe anh ấy nói gì cả "

Công tác sao? Lúc sáng cô chẳng nghe anh nói năng gì cả, với lại anh cũng không gọi điện gì cho cô hay.

" Chắc thiếu gia đang bận nên chưa được gọi cho Thiếu phu nhân " ông biết những việc anh làm, thấy cô cứ ngồi đợi anh mãi nên ông cũng nói cho cô yên lòng.

" Vâng "

Mộc Bảo Nhi lủi thủi đi vào bàn ăn, lòng cô man mác buồn, cô nhìn bàn ăn nhiều món như vậy, nhưng chỉ có mình cô, Bảo Nhi cũng đã quen với việc có anh rồi.

Cô chỉ động vài đũa rồi thôi, không có anh dù thức ăn ngon cỡ nào đi nữa thì cô cũng cảm thấy vô vị, Bảo Nhi đứng dậy lên phòng, quản gia Bách nhìn cô mà thở dài, mong là anh về sớm một chút, cứ tình trạng này mãi không hay.

_____

Thời gian trôi nhanh như chớp, chưa gì cũng đã đến tối, và theo lời hứa đúng 7 giờ Lục Ký Minh đã có mặt tại điểm hẹn, anh đối diện với ông ta nhưng khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng, trên người anh thì luôn tỏ ra khí chất bức người khiến nơi này trở nên lạnh lẽo.

Vũ Luân nhìn anh thản nhiên ngồi chéo chân, miệng còn ngậm điếu cigar, rất có khí chất làm lão đại, đúng thật không phải dạng tầm thường.

" Tôi muốn địa bàn mà cậu đang nắm giữ, ra giá đi, bao nhiêu tôi cũng mua " Vũ Luân lên tiếng trước.

" Ông nghĩ tôi thiếu tiền? Nếu ông có bản lĩnh thì cứ tới đây mà cướp, vả lại nếu tôi có bán, ông cũng không mua nổi " anh cười khinh với ông ta.

Vũ Luân nghe giọng điệu xem thường của anh thì máu nóng của ông ta nổi lên, ông ta đã sống hơn 40 mấy năm chưa ai dám xúc phạm ông ta như anh.

" Cậu đang xem thường lão già như tôi sao? Nếu vậy thì tôi sẽ không nể tình nữa, hôm nay tôi nhất định phải có bằng được nó "

" Đúng là tôi đang xem thường ông, bản thân ông cũng biết mình sắp về hưu rồi, nên đừng cố gắng quá làm gì? Muốn đấu với tôi thì ông còn thua xa " anh nhàn nhạt đáp.

Lục Ký Minh trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, anh chưa từng sợ ai, cũng chưa từng phải câu nệ một ai, những người đối đầu với anh đều không có kết quả tốt.

" Với nhiêu đây của cậu mà cũng muốn lên giọng với tôi sao? Cậu vẫn còn non lắm haha " ông ta liền cười chế nhạo.

Anh tới đây cũng chỉ hơn 10 người tuy số lượng không bằng ông ta thật, nhưng những người ở đây đều có năng lực rất tốt, một người của anh có thể hạ 3 người của ông ta là chuyện bình thường.

" Vậy à " anh nhếch môi cười quỷ dị, tay anh cũng bắt đầu ra hiệu cho ai đó.

Hành động của anh vừa dứt thì viên đạn từ xa bay nhanh về phía Vũ Luân, tốc độ nó nhanh đến nổi khiến ông ta còn chưa kịp trở tay thì viên đạn đã yên vị ngay giữ trán ông ta. Vũ Luân chết mà không nhắm được mặt.

" Ông chủ " Khắc Huyệt đứng bên cạnh lớn giọng gọi ông ta.

" Khốn k***, tao giết mày " hắn ta hóa điên chạy đến chỗ anh.

Lục Ký Minh cười lạnh, anh để mặc cho hắn ra đòn trước, nhưng rồi chưa đầy 5p thì Khắc Huyệt đã nằm gọn dưới đất, mặt đã bị anh đành đến bầm dập, còn ra khá nhiều máu.

* Đoàng *

Tiếng súng vang lên phá tan bầu không gian yên tĩnh, là anh bắn và người phải thiệt mạng tiếp theo không ai khác là Khắc Huyệt, hắn ta nằm bất động dưới vũng màu đỏ tươi, tất cả người của ông ta thấy vậy liền lùi lại vài bước. Hành động của anh khiến người khác phải run sợ.

" Còn ai muốn kết quả giống hắn ta nữa không? " anh đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người phía trước.

Tất cả đều im lặng không ai nói câu nào, bọn họ bây giờ không dám làm càn vì Vũ Luân và Khắc Huyệt đã chết, bọn họ như mất đi điểm tựa thì sao có thể lớn gan được nữa.

" Xử hết đi " anh nhìn qua hai người Du Võ.

" Vâng lão đại "

Khung cảnh hỗn loạn bắt đầu xảy ra, hai bên cùng nhau xong lên, người cầm dao, người cầm súng, còn có người tay không, đúng là bên kia đông thật nhưng người của ông ta cũng ngã xuống không ít.

Anh không nhún tay vào việc này, cứ để người anh giải quyết là được, Ký Minh quay người cùng Viên Hạo ra xe, nhưng anh lại không để ý tới rằng có người đang nhắm vào mình.

* Pụp *

Và rồi chuyện gì tới cũng tới, một con dao nhọn hoắt đã ghim sâu vào vai anh, máu cũng vì thế mà trào ra ướt cả áo sơ mi, theo quan tính Ký Minh đưa tay lên giữ lấy vai mình, vì đau nên đôi mày anh nhíu lại.

" Cậu không sao chứ? "

Viên Hạo nhận ra liền đỡ anh, nhanh chân dìu anh vào xe đóng cửa lại, tay hắn rút dao ra và lấy đồ cầm máu lại giúp anh, nhưng không thể nào ngăn cho chúng ngừng chảy được.

Anh chỉ ra hiệu bảo mình không sao, đây không phải lần đầu anh bị thương, nhưng vết thương như này sao làm khó được anh.

Bên ngoài Diêu Dạ là người phát hiện ra tên đó, và cũng đã đưa hắn ta đi chầu trời sớm một chút. Cuối cùng cũng xong tất cả, hai người Diêu Dạ nhanh chóng lái xe về trụ sở để Viên Hạo sơ cứu cho anh.