Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 810: Tôi là dân pro!




“Thời gian này đành nhờ cô phụ trách mua đồ dùng trong công ty để nơi này ra dáng một công ty.” Người đàn ông nói với Lâm Yên.

Anh ta nói xong, Lâm Yên ngây người tại chỗ.

Đồ dùng trong công ty? Để nơi này ra dáng một công ty? Không để Lâm Yên có cơ hội từ chối, anh ta đã mỉm cười hỏi: “Có muốn chơi game không?” Gần như trong nháy mắt Lâm Yên đã ném tít mấy chuyện mua đồ gì đó lên tận chín tầng mây, sau đó hoàn toàn chìm đắm vào sự hấp dẫn của trò chơi mà người đàn ông nói.

“Ông chủ cần người chơi cùng không? Giá cả vừa phải, tính theo ván, thắng đưa tiền thua thì miễn phí! Tôi là dân pro đó!” Lâm Yên nói.

“Hình như Cô đã hiểu lầm gì đó.” Anh ta lắc đầu, “Tôi nói là game nhập vai thực tế ảo.” “Hả?!” Lâm Yên nghe vậy lập tức chấn động, “Chơi chứ! Ở đâu?!” “Đi theo tôi.”

Người đàn ông đứng dậy, vắt áo khoác lên vai rồi đi về phía trước.

Lâm Yên thấy vậy cũng đi theo sau.

Một lát sau, anh ta mở ra một căn phòng khác ở trong công ty ra.

Trong đó bày một đống những quan tài” công nghệ cao.

“Quan tài?” Lâm Yên đần mặt ra.

Người đàn ông nghe thế chỉ hờ hững liếc mắt nhìn Lâm Yên một cái rồi nói: “Đây gọi là khoang thuyền chơi game.”

“Khoang thuyền chơi game?” Dường như đây là lần đầu tiên cô nghe đến cái tên này.

“Cô có thể hiểu như đây là thiết bị kết nối thần kinh để chơi game.” Anh ta giải thích, “Sau khi vào khoang thuyền cô sẽ thấy một cái mũ, đội nó lên thì nó sẽ kết nối với hệ thống thần kinh của cô, để cô có thể bước vào thế giới trong game.”

Lâm Yên hết sức chấn động, cô đã tung hoành vô số trò chơi, số lượng có thể xếp hai vòng trái đất nhưng vẫn không thể chống lại sức hấp dẫn thần bí của trò chơi thực tế ảo.

Thử tưởng tượng mà xem, thế giới của game thực tế ảo gần như giống y hệt như đời thật, ở trong đấy có thể bay lên trời chui xuống đất, hô phong hoán vũ...

đó là khái niệm gì chứ? Lâm Yên từng nghe nói ở nước ngoài cũng đã nghiên cứu ra loại trò chơi này nhưng có nhiều nguyên nhân nên vẫn chưa thể phổ biến rộng rãi được.

“Vào thử một chút.” Người đàn ông nhìn Lâm Yên.

Tuy Lâm Yên rất hứng thú với thứ này, thế nhưng cô chưa bao giờ tiếp xúc với nó cho nên vẫn hơi sinh nghi.

Lúc này người đàn ông đã mở khoang thuyền ra, bảo cô cởi giày nằm vào trong đó, đồng thời cũng đưa mũ kết nối cho cô.

Đội mũ lên, Lâm Yên cảm thấy da đầu có chút tê tê nhưng không bao lâu sau cảnh tượng trước mắt đã làm cô hoàn toàn chấn động.

Hiện giờ cô đâu còn nằm trong khoang thuyền gì gì đó nữa, trước mặt cô là một mảnh thế ngoại đào nguyên, non xanh nước biếc.

Thậm chí Lâm Yên còn phát hiện phía xa xa trên trời, một con rồng cực lớn màu xanh đang bay lượn.

“Con...

con me no...”

Lâm Yên chấn động đến mức không thể chấn động hơn được nữa.

Cô không nằm mơ đấy chứ?!!

Lâm Yên gần như vô thức định cho mình một cái tát.

Thế nhưng cô phát hiện...

Ủa, tay của cô đâu rồi?!

Cô không có tay! Không những không có tay mà còn không có cả cơ thể! “Chào mừng ngài đã trở lại, tôi đã triệu hồi nhân vật ngài từng sáng tạo.” Một giọng nói mờ mịt không biết từ đầu truyền đến tiến thẳng vào não bộ Lâm Yên.