Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 804: Cô muốn xuống xe!




Nghe xong Lâm Yên chết đứng tại chỗ.

Vậy...

tức là một công ty lớn như thế này chỉ có hai người họ, hơn nữa cô là nhân viên duy nhất??? Lâm Yên có cảm giác cô cần yên tĩnh một lúc, chức vụ của cô chắc chắn là phiên dịch viên, mà công ty trò chơi này lại không có bất cứ một nhân viên nào liên quan đến trò chơi cả...

“Tòa nhà này vừa mới mua, công ty cũng vừa mới mở.” Dường như anh chàng họ Tiêu nhìn thấy những nghi ngờ của Lâm Yên cho nên lên tiếng.

Lâm Yên: “...”

Bây giờ cô đã có thể xác định chắc chắn rằng, cái người đàn ông trước mặt cô chính xác là một tên nhà giàu rửng mỡ!

Nhân viên còn chưa có đã mua cả tòa nhà, thậm chí còn mở một công ty game có tiếng mà không có miếng.

“Ông chủ, rốt cuộc công ty của chúng ta làm về cái gì?” Lâm Yên lúng túng nhìn anh ta.

“Game.” Anh ta đáp.

“Vậy game đầu?” Lâm Yên tò mò.

“Chưa làm.” Anh ta thản nhiên đáp.

Lâm Yên: “...” Ông chủ trâu bò ghê!

“Ông chủ, chức vụ của tôi chính xác là phiên dịch viên đúng không? Tôi không làm game đầu.” Lâm Yên nói.

“Biết chơi game không?” Anh ta nhìn Lâm Yên.

Lâm Yên nghe vậy lập tức tỉnh táo lại: “Ông chủ, bất kể loại game gì tôi chơi ba ngày là thuận tay, một tuần là thông thạo, nửa tháng là thành cấp vương giả!”

“Rất tốt, công ty game thì phiên dịch viên cũng phải biết chơi game.” Anh ta nói.

Lâm Yên vô cùng tự tin: “Ông chủ cứ yên tâm! Tôi có thể làm game thủ chuyên nghiệp luôn ấy! Ông chủ đề game chỗ nào? Muốn tôi thử luôn không?”

Người đàn ông nhàn nhạt đáp: “Chưa làm.” Lâm Yên: “...”

“Ăn cơm chưa?” Một lát sau, anh ta hỏi Lâm Yên.

“Chưa.” Lâm Yên vô thức lắc đầu.

“Ký hợp đồng lao động trước đã, sau đó đi ăn cơm nhân viên.”

Lâm Yên nghe vậy thì hơi sửng sốt, công ty này chỉ có hai người bọn họ thì ai làm cơm nhân viên chứ? Ký hợp đồng xong, anh ta dẫn Lâm Yên xuống hầm để xe.

“Lên xe.” Anh ta mở cửa xe.

Lâm Yên ngồi lên xe, anh ta lập tức nhấn chân ga một cái.

Lâm Yên lập tức cảm nhận được cả chiếc xe đang rung lắc dữ dội, may mà cô đã thắt dây an toàn nếu không có lẽ cô đã bị hất thẳng từ trong xe ra ngoài rồi.

“Tôi khởi động thế nào?” Người đàn ông thản nhiên hỏi một câu.

Lâm Yên: “...” Cô muốn xuống xe.

“Ông chủ làm rất tốt, khởi động cực kì mạnh mẽ! Nếu tôi có được kỹ năng lái xe như vậy thì tuyệt quá!” Lâm Yên trầm tư một lát, sau đó thốt lên một câu trải lương tâm như vậy.

“Nếu cô lái được như thế này thì lần trước đã không đâm vào xe của tôi.” Người đàn ông không chút biển sắc trả lời.

Lâm Yên: “...” Cái quái gì thế?!! Đại đao dài 40 mét của cô đâu rồi?!!

“Đúng thế, tôi nhất định sẽ cố gắng học tập kỹ thuật lái xe của ông chủ.” Khóe miệng của Lâm Yên co rúm lại.

Sau khi rời khỏi bãi đỗ xe, người đàn ông kia mở phần mềm chỉ đường lên, đích đến là một khách sạn cực kì cao cấp.

Nói là ăn cơm nhân viên cơ mà, sao lại thành khách sạn cao cấp thế này?!

“Phần mềm chỉ đường tận tình hướng dẫn đường đi cho bạn, phía trước giới hạn tốc độ là 70km/h, tốc độ xe hiện giờ là 70km/h, mời rẽ phải ở phía trước.”

Sau khi âm thanh hướng dẫn vang lên, Lâm Yên đần mặt nhìn người đàn ông kia xoay vô lăng.

Cô có thể thề với trời rằng anh ta xoay về phía bên trái! “Ông chủ, là bên phải.” Lâm Yên không nhịn được phải nhắc nhở.

Người đàn ông nghi ngờ hỏi lại: “Đây không phải là bên phải sao?”

Lâm Yên: “...”

Người đàn ông này không chỉ có kỹ thuật lái xe “kinh người mà còn “biệt tài” không biệt được phương hướng!