Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 746: Anh không đủ để cô động tâm?




Một lúc sau, khi cô tỉnh táo lại thì đã thấy trò chơi kết thúc.

Mẹ nó! Chỉ còn một cửa ải cuối cùng nữa thôi mà! Ban đầu Lâm Yên chỉ tưởng rằng mình bất cẩn hôn mê, thế nhưng sau khi cô tỉnh lại, định quăng cái tay cầm chơi game đi thì phát hiện...

Tình trạng kỳ lạ nhưng vô cùng quen thuộc kia lại xuất hiện...

Cơ thể cô lại không chịu sự khống chế của cô.

Cho dù cô có cố gắng thể nào cũng vô dụng, giống như đây không phải cơ thể của cô.

Ý thức của cô giống như bị giam ở trong một phòng tối trong tiềm thức như những lần trước, trở thành một người đứng xem.

Thảo nào vừa rồi cô đột nhiên mất đi ý thức, hóa ra cơ thể của cô bị một nhân cách khác chiếm lấy rồi! Nhưng điểm khác biệt chính là lúc này có vẻ như cô cũng tỉnh táo, chỉ là không thể khống chế được cơ thể của mình mà thôi.

Lâm Yên đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên cơ thể của cô lên tiếng...

“Cô gái không tin không phổi này.” Ôi mẹ ơi! Cơ thể của cô đang nói chuyện kìa! Thế nhưng...

đây không phải cô nói, giọng điệu này cũng không phải giọng điệu của cô! “Lại là mày!”

“Mày là con quỷ háo sắc kia đúng không?” “Rốt cuộc mày là cái quái gì hả?” “Mày còn chưa đi sao?” Đại khái ý thức của Lâm Yên vẫn ở sâu trong cơ thể của mình, chỉ là cô không khống chế được cơ thể của mình mà thôi, ngay lúc Lâm Yên ồn ào thì Bùi Duật Thành cũng nhận ra được sự tồn tại của cô.

“Tỉnh rồi?” Bùi Duật Thành ngạc nhiên hỏi.

Dù sao ý thức của anh cũng quá mạnh mẽ cho nên khi anh nhập vào Lâm Yên thì đa phần ý thức cô đều rơi vào trạng thái hôn mê.

Nhưng mà, cũng không ngoại trừ tình huống ngoại lệ.

“Mày vẫn chưa trả lời câu hỏi của tạo đầu.

Bao nhiêu lần rồi, rốt cuộc mày muốn cái gì? Có phải lần trước chính mày đã lén ăn hết đồ ăn vặt của tạo đúng không? Cũng là mày đã hẹn Bùi Duật Thành đi hẹn hò?” Lâm Yên bắt đầu hỏi tội.

Không biết Lâm Yên nghĩ đến cái gì mà đột nhiên bừng tỉnh: “A đúng rồi! Tao biết rồi! Là mày hẹn Bùi Duật Thành cho nên bây giờ mày mới chạy tới định tự hẹn hò với Bùi Duật Thành đúng không?” Bùi Duật Thành không trả lời những câu hỏi ở “level cao cấp” của Lâm Yên, chỉ yếu ớt hỏi lại một câu: “Anh ta không có mặt, nên cô rất vui vẻ?” Lâm Yên sửng sốt, mãi mới nhận ra “anh ta” là chỉ Bùi Duật Thành.

“Liên quan gì tới mày? Tao không được phép vui vẻ à?” Lâm Yên nói.

Bùi Duật Thành: “Hôm nay là lễ Tình nhân nhưng anh ta lại không thể ở bên cạnh cô.” Lâm Yên âm thầm phỉ nhổ trong lòng: [Lễ Tình nhân thì có gì hay, bia không ngon, đồ nướng không thơm, game không hay à?] Bùi Duật Thành nhướng mày, một lúc lâu sau mới rù rì nói: “Là do Bùi Duật Thành không đủ đẹp trai, dáng người đã không đẹp, hay là anh ta không đủ để cổ động tâm?” Lâm Yên: “...” Dường như Bùi Duật Thành nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Yên nên “dằn mặt” trước: “Đừng nói dối, tôi biết đấy.” Lâm Yên: “...” Trời ạ! Cô quên mất là con quỷ háo sắc này có thể đọc được suy nghĩ của cô!