Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 739: Bạn trai trong trạng thái làm việc




Vệ Từ Phong nhận lấy ly rượu với vẻ mặt suy sụp: “Cứ tưởng hôm nay thật sự được gặp Lão Đại mà tôi đã cố ý dành tận mấy ngày để tự tay chuẩn bị quà...” Kỳ Thiệu Nguyên vỗ vỗ bả vai Vệ Tử Phong: “Nén bị thương.” Vệ Từ Phong tức giận, trợn mắt nhìn Kỳ Thiệu Nguyên: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy thất vọng, không cảm thấy khổ sở chút nào sao? Đồ fan giả! Cậu không xứng đáng làm fan của Lão Đại!” Đầu Kỳ Thiệu Nguyên lập tức đầy dấu hỏi chấm: “What??? Tôi là fan giả?” Cái tên vừa ăn cướp vừa la làng này...

“Không phải fan giả thì là cái gì? Cậu đã chuẩn bị quà gì cho Lão Đại hả? Một cái túi giả!” Vệ Tử Phong lên án.

Kỳ Thiệu Nguyên cạn lời, tặng đồ giả cho một kẻ giả mạo thì có vấn đề sao? Đáng tiếc, Vệ Tử Phong không biết cậu ta đã biết cô ả đó là kẻ giả mạo ngay từ đầu.

Kỳ Thiệu Nguyên cũng không giải thích, chỉ đồng tình nhìn Vệ Từ Phong đang say như chết: “Thật ra cậu không thiệt thòi chút nào đâu, người cần gặp cũng đã gặp được rồi.” Không sai, tất cả những vị khách được mời tới ngày hôm nay đều đã được diện kiến Yeva thật rồi!

Lâm Yên phải tốn mất nửa ngày công phu mới đuổi được yêu tinh dính người Tôn Thước Nhiễm đi, sau đó chạy về Vân Gian Thủy Trang.

Dựa theo lời Bùi Duật Thành nói, cô tìm được tập tài liệu kia rồi lại chạy tới Tập đoàn JM.

Trời đã tối nên trong tòa nhà không còn ai, dưới lầu chỉ có Trình Mặc đang đứng chờ Lâm Yên, sau đó dẫn cô lên tầng cao nhất.

“Đã muộn thế này rồi mà ngài Bài vẫn tăng ca sao?” Lâm Yên hỏi.

Trình Mặc gật đầu: “Đúng vậy, trong khoảng thời gian này công ty khá bận, mời cô Lâm đi bên này.”

Hai người vừa nói chuyện vừa bước ra khỏi thang máy, đi tới phòng làm việc cuối hành lang.

Cốc cốc cốc...

Trình Mặc gõ cửa, nói: “Bùi tổng, cô Lâm đã tới.” “Vào đi.” Trong phòng làm việc truyền ra một giọng nam trầm dễ nghe.

Lâm Yên theo Trình Mặc đi vào.

cửa được mở ra, đập vào mắt Lâm Yên là một ô cửa sổ to sát đất, bên ngoài cửa là ánh đèn lập lòe của hàng nghìn căn nhà trong thành phố.

Trong phòng, trước ánh đèn bàn lờ mờ một người đàn ông đang ngồi bên bàn làm việc, tay áo xắn lên, sau lưng ghế của anh có khoác một chiếc áo vest, trên mặt bàn bày đủ loại tài liệu.

Đây là lần đầu tiên Lâm Yên tới phòng làm việc của Bùi Duật Thành, cũng là lần đầu tiên thấy anh trong trạng thái làm việc.

Thảo nào mọi người đều nói lúc đàn ông làm việc là quyến rũ nhất...

D Thời khắc này Lâm Yên thật sự cảm thấy lo lắng cho tương lai sau này của mình.

Bùi Duật Thành hoàn hảo như vậy đã vô tình kéo cao tiêu chuẩn bạn trai của cô lên, sau này cô với Bùi Duật Thành chia tay rồi thì làm sao có thể yêu được người khác được nữa đây...

Thấy cô tới, Bùi Duật Thành ngẩng đầu lên từ trong đống tài liệu, bút máy kẹp giữa những ngón tay thon dài được đặt xuống, cặp kính gọng vàng cũng được kéo xuống.

Anh nhéo nhéo mi tâm, nói: “Xin lỗi, tối muộn rồi còn làm phiền cô, thứ này rất quan trọng nên chỉ đành nhờ vả cô.” Lâm Yên lập tức hồi hồn, vội vàng khoát tay: “Không phiền, không phiền! Chỉ là đưa một món đồ thôi mà!” Cô vừa nói vừa cầm tài liệu đưa tới: “Ngài xem có đúng là tài liệu này không?” Bùi Duật Thành cầm lấy rồi bỏ sang một bên.

Lâm Yên hơi không yên lòng, nói: “Đố quan trọng như vậy thì ngài vẫn nên mở ra xác nhận một chút xem, nhỡ đâu tôi lấy nhầm thì sao?”