Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 732: Sự phụ tha cho con đi mà!




Chuyện này cũng khiến Lâm Yên hết sức ngoài ý muốn, đây là tình tiết thần tiên gì đây? “Sư phụ...

aiz...

con cũng hết cách.” Tôn Thước Nhiễm thở dài, “Con đã cảnh cáo cô ấy không được đi lừa gạt người khác nữa, càng không được phép giả mạo sư phụ, nhưng...

không ngờ cô ấy lại làm ra chuyện thế này.

Vừa rồi cô ấy gọi điện nói với con là lại đi lừa đảo nhưng bị phát hiện, tình hình vô cùng nguy hiểm.

Con không kịp nghĩ nhiều, lại xuất phát từ tư tâm nên mới che giấu cho cô ấy.” “Thế chiếc xe đua màu bạc..” Lâm Yên như có điều suy nghĩ nhìn Tôn Thước Nhiễm.

“Là con, sau khi cô ấy lái xe chạy trốn thì gọi điện cho con...

Vừa khéo con đang ở nước Z, lại cách chỗ cô ấy không xa cho nên con mới chạy tới.

Đồng thời giúp cô ấy nghĩ cách đối phó, cũng là con động tay động chân với chiếc xe cho nên lúc kiểm tra mọi người mới thấy hệ thống phanh và điều khiển có vấn đề.

Còn về vết thương trên chân thì nó đã có từ trước rồi.” Tôn Thước Nhiễm giải thích.

“Ra là vậy.” Lâm Yên gật đầu.

Nếu như Tôn Thước Nhiễm đứng ra giúp đỡ thì mọi chuyện có thể giải thích rõ ràng rồi.

Thảo nào kẻ giả mạo kia lại dám quay lại, hóa ra là vì trong tay có lá bài chưa lật.

“Sư phụ, con xin người tha cho con lần đầu đi mà...” Tôn Thước Nhiễm thấy Lâm Yên vẫn im lặng liền phát hoảng.

Nếu như chuyện này mà lộ ra ngoài thì cậu ta phải đối mặt với những sư huynh đệ của mình như thế nào đây? “Cậu thật sự thích cô ta?” Lâm Yên hơi tò mò, “Tôi nhớ là cậu không thích mấy đứa con gái có phong cách nữ vương lạnh lùng cơ mà?” Tôn Thước Nhiễm: “...” “Cũng...

cũng không phải...

thật ra chỉ là có chút cảm tình.

Cô ấy cũng không biết con thích cô ấy.

Thậm chí cô ấy còn nghĩ con thiếu tiền cho nên còn hứa sẽ chia cho con một nửa số tiền lừa đảo được...

Sư phụ cũng biết con không thiếu tiền mà, con chỉ là...

aizz...” Tôn Thước Nhiệm vô cùng bất đắc dĩ.

Đối với chuyện này thì Lâm Yên hoàn toàn cầm lặng, không biết nên nói gì.

Tôn Thước Nhiễm đã nói đến nước này thì cô còn có thể nói thêm cái gì nữa đây? “Chỉ một lần này thôi, tuyệt đối không có lần sau nữa.

Nếu để tôi lại phát hiện lần nữa..” Lâm Yên nhìn Tôn Thước Nhiễm đầy thâm ý.

“Sư phụ yên tâm, người tuyệt đối không thể phát hiện ra được nữa đâu!” Tôn Thước Nhiễm thề son sắt.

“Cái gì?” Lâm Yên lạnh mặt.

“Không phải...

Ý con là tuyệt đối không có lần sau nữa, cho nên sư phụ sẽ không thể phát hiện được!” Tôn Thước Nhiễm vội vàng chữa cháy.

“Cái này còn tạm được.” Lâm Yên gật đầu.

“Sư phụ không giận con nữa à?” Tôn Thước Nhiễm thấy vẻ mặt của Lâm Yên hòa hoãn hơn nhiều, liền đánh bạo thăm dò.

“Nể tình trước đây cậu hiếu thuận nên lần này bỏ qua, nhưng tôi cũng nói rồi, nếu như để tôi phát hiện lần thứ hai thì tôi sẽ cho cậu biết tay.” Lâm Yên cười, đáp.

“Cảm ơn sư phụ...

Đúng rồi, còn cô gái kia.” Tôn Thước Nhiễm chăm chú nhìn Lâm Yên.

“Nể mặt cậu, nên lần này tôi không truy cứu.

Cậu ra nói với mọi người sự thật rồi dẫn cô ta đi đi.” Lâm Yên ngẫm nghĩ rồi trả lời.