Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 714: Không hô là ba ruột




“Người anh em, cậu thật trâu bò!” Kỳ Thiệu Nguyên lấy lại tỉnh táo đầu tiên, sau đó bật ngón cái với Bùi Vũ Đường.

Bùi Vũ Đường nhìn cái chuông to đùng trước mặt mà lông tơ cả người dựng đứng, đầu óc cũng trống rỗng.

Tại sao lại là cái chuông?!

Ai lại đi dùng chuông làm quà tặng chứ hả?!!! “Tặng s...

sa...sai rồi đúng không?” Bùi Vũ Đường không xác định nhìn sang Lâm Yên.

Lâm Yên lắc đầu, nói: “Không sai, chính là cái này.” “T...

Tại sao lại là chuông? Chẳng phải đã nói là quý giá, có trọng lượng và to cơ mà?!” Cả người Bùi Vũ Đường run lên.

Lâm Yên nhíu mày: “Không đủ nặng à?”

Bùi Vũ Đường: “...”

Lâm Yên: “Không có cảm giác quý giá à?”

Bùi Vũ Đường: “...”

Lâm Yên: “Cái này chưa đủ to à?”

Bùi Vũ Đường: “...”

“Đồng thời còn có tính nghệ thuật nữa.” Lâm Yên cười cười.

“Chị dâu...

chị...

chị đùa em à...” Bùi Vũ Đường khóc không ra nước mắt.

Đúng là rất to rất nặng rất có cảm giác quý giá...

thế nhưng đây là quả chuông!

Tặng người khác chuông còn chẳng phải là ám chỉ tiễn người ta trước lúc lâm chung sao?

“Cậu Bùi, cậu có ý gì?” Sắc mặt của Hàn Dật Hiên lập tức trầm xuống.

Đầu tiên là Kỳ Thiệu Nguyên, tặng cho họ một cái túi có giá trị nhưng lại bị bóc ra là hàng giả...

Có điều, chuyện này bọn họ cũng không tiện nói, cũng có thể là Kỳ Thiệu Nguyên bị lừa.

Thế nhưng...

Bùi Vũ Đường lại đi tặng một cái chuông là có ý gì?!

“Khu khu.

“ Bùi Vũ Đường ho khan vài tiếng che đi sự bối rối của mình, “Mong mọi người đừng nhìn món quà của tôi bằng ánh mắt trần tục.

Thực ra cái chuông này có lại lịch không nhỏ...

Nó cực kì có giá trị lịch sử, rất trân quý...

Chất liệu của chiếc chuông này vô cùng quý giá...

Xin lỗi, tôi không bịa nổi nữa rồi...” Bùi Vũ Đường chỉ hận không thể đập đầu tự tử cho xong chuyện.

“Chiếc chuông này là của tôi tặng cho cô Yeva.” Lâm Yên bất ngờ lên tiếng.

Dứt lời, ánh mắt của mọi người nhanh chóng chuyển từ Bùi Vũ Đường sang Lâm Yên.

Bùi Vũ Đường nghe vậy cũng nhanh chóng quay đầu lại, rưng rưng cảm động nhìn Lâm Yên.

Thật không hổ là ba ruột của cậu, thế mà lại gánh trách nhiệm thay cho cậu!

Nhưng nghĩ lại thì gánh cái rắm!

Rõ ràng cải chuông này là do chính Lâm Yên mua có được không? “Sao chị lại có thể làm như vậy...

Cho dù chị có hận em thì cũng đâu thể làm như thế với khách quý của chúng em chứ!” Lâm Thư Nhã ra vẻ tổn thương nhìn Lâm Yên.

Thế nhưng, trong mắt cô ta lại là sự đắc ý.

Đây là Lâm Yên tự tìm đường chết! Khiêu khích Yeva, rồi lại còn tặng chuông cho Yeva, với sự ảnh hưởng của Yeva trong giới thì e rằng sau này Lâm Yên sẽ không có bất cứ cơ hội xuất đầu lộ diện nào nữa.

Là chính Lâm Yên đã tự đóng cảnh cửa của cuộc đời mình lại chứ không phải cô ta.

Cô ta chỉ cần giữ vững lập trường người mời khách của mình là được.

Thấy vậy, trong mắt Hàn Dật Hiên lạnh ngắt lại: “Lâm Yên, cô...

thật sự muốn tìm đường chết sao?”

“Oa, cô đúng là ác độc!” Kỳ Thiệu Nguyên chỉ vào Lâm Yên, “phẫn nộ quát lớn: “Lão Đại không chấp nhận lời khiêu chiến của cô thì cô lại muốn nguyền rủa Lão Đại chết đi? Lên đường đua đi, kẻ nào thua thì phải nuốt cái chuông này!” (2)

“Tôi cảm thấy như vậy cũng được.” Ann Day lạnh mắt nhìn Lâm Yên, “Muốn khiêu khích Yeva, cô nghĩ mình là ai? Có thể cho cô một cơ hội lên đường đua thế nhưng nếu cô thua thì phải nuốt cái chuông này cho tôi!”

Vệ Từ Phong nhíu mày.

Tuy cậu ta rất chán ghét Lâm Yên nhưng nếu phải lên đường đua thật thì đám người này nói được làm được, bọn họ nhất định sẽ bắt cô ta nuốt sống cái chuông kia.

“Cô ta không xứng, để cô ta cút đi.” Vệ Từ Phong liếc nhìn Lâm Yên rồi nói.

Thế nhưng, Lâm Yên lại thản nhiên đáp: “Nuốt chuông cũng được, không thành vấn đề.”