Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 674: Bọn họ quá yếu




Còn đội Fire, hiển nhiên là ông biết nhưng không biết quá rõ.

Mà bất kể người này có thân phận thế nào đi nữa thì ổng cũng không có lí do từ chối không cho người ta vào sân thử xe.

“Ha, muốn vào sân sao? Được thôi, thua thì bò ra khỏi đây cho tôi!” Hạ Minh Khải nói xong liền nhìn sang Lâm Yên, “Còn mày nữa, cũng phải bỏ đi với hắn ta.

Về sau đừng để tao thấy mặt mày ở trong nhà, bằng không tự chịu lấy hậu quả.”

Lâm Yên nhếch môi: “Được thôi.”

Đám người này đã tự muốn chuốc lấy nhục thì hiển nhiên cô không có lý do gì từ chối rồi.

Mạc Thư Vân quả thật chính là đội trưởng tiền nhiệm của Fire, anh ta được mệnh danh là Tiểu quốc vương - Ryan, khả năng khống chế đường đua vô cùng kinh người.

Chỉ có điều, lúc đó bộ môn đua xe không quá nổi tiếng trong nước.

Hơn nữa sau này Mạc Thư Vân có một vài chuyện riêng nên đã rời khỏi Fire hai năm, chờ tới khi anh ta quay lại thì lại bị ghẻ lạnh, dẫn đến cơ hội ra sân thi đấu cực ít ỏi, về phần lí do gì thì Lâm Yên không rõ lắm.

Nhưng mặc kệ thế nào cô cũng có thể khẳng định được, Mạc Thư Vân có nhắm hai mắt cũng có thể dễ dàng thắng được toàn bộ đội xe nhà họ Hạ.

“Em...

em cũng..” Vân Hiện đang đứng bên cạnh Lâm Yên đột nhiên lí nhí nói, “Em cũng có thể...

thử...

thử cùng không?” “Vậy chúng ta cùng đi.” Lâm Yên mỉm cười nói.

“Dạ!” Vân Hiên lập tức vui vẻ.

Cứ nhắc đến đua xe là dường như mọi tế bào trong cơ thể Vân Hiên được kích hoạt trong nháy mắt, đôi mắt của cậu ta trở nên vô cùng cháy bỏng.

Khoảng chừng mười lăm phút sau, mọi người đi tới một đường đua ở ngoại ô, bên trong để sẵn xe tập luyện của đội xe nhà họ Hạ.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, nhưng đối với một tay đua chuyên nghiệp mà nói thì thời tiết có thể nào đi nữa bọn họ cũng có thể dễ dàng khống chế.

“Đội...

đội trưởng, em...

em có thể...

thay anh...

thắng được bọn họ...” Vân Hiên đột nhiên lí nhí nói với Mạc Thư Vân, “Đêm qua...

em đã xem...

xem rất nhiều...

video thi đấu của đội xe nhà họ Hạ...

bọn họ...

quá yếu...” “Mày nói cái chó gì thế hả?” Một đội viên nghe thấy thì giận đến tìm người, ra vẻ muốn động tay động chân với Vân Hiên.

Thế nhưng, nắm đấm của gã còn chưa kịp rơi xuống đã bị Lâm Yên đứng bên cạnh Mạc Thư Vân chặn lại.

Lực tay của Lâm Yên mạnh đến kỳ lạ, bất kể gã có vùng vẫy thế nào cũng không thể rút tay ra khỏi tay của Lâm Yên.

“Giữ cái miệng cho sạch sẽ một chút.” Trong mắt Lâm Yên lóe lên một tia sáng sắc lạnh, có cảnh cáo xong rồi mới thả tay đua kia ra.

Chết tiệt, con đàn bà rõ ràng nhìn yếu đuối thế mà tại sao lại mạnh như thể chứ? “Hừ, tìm hai kẻ rác rưởi giả vờ làm cao thủ, để tao xem chúng mày chết như thế nào!” Tay đua hừ lạnh một tiếng, sờ sờ nắm tay đang đau đớn của mình rồi đi thẳng về xe, sau đó leo lên.

“Không cần vội.” Mạc Thư Vân nhìn Vân Hiên, cười nói: “Chờ bọn họ cút xéo, anh sẽ đích thân kiểm tra chú.

Nếu chú không có đủ thực lực thì cũng phải biến đi như bọn họ đấy.

Cho nên chú cứ chuẩn bị tâm lý đi.” “Vâng ạ.” Vân Hiên nghiêm túc gật đầu.