Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 671: Đây là thứ yêu ma quỷ quái gì!




Đến lúc đó, ngay cả lại lịch của kẻ giả mạo cũng chưa chắc đã mò được.

Tối hôm đó, Lâm Yên gửi tin nhắn cho Mạc Thư Vân và Vân Hiên rồi tự bắt xe tới nhà cũ của nhà họ Hạ trước.

Lúc nhận được tin nhắn thì Vân Hiện đang trên đường đi, nhưng do tắc đường nên có lẽ cậu ta sẽ đến chậm một chút.

Còn Mặc Thư Vân thì vẫn đang ở nhà.

Hôm nay Vân Hiên lỡ hẹn vì cảm thấy không khỏe nên tới bệnh viện khám, còn Mặc Thư Vân thì đơn giản là người này không có khái niệm về thời gian...

Đã hẹn là sáu giờ gặp mặt tại nhà Hà Định Khôn, cuối cùng đúng sáu giờ anh ta mới từ nhà xuất phát.

Tới nhà cũ, Hạ Nhạc Phong giúp Lâm Yên mở cửa.

Vừa vào nhà, Lâm Yên thấy toàn bộ thành viên của đội xe nhà họ Hạ đều có mặt, trong đó có cả Hạ Hùng và Hạ Minh Khải.

“Tiểu Yên tới rồi à?” Lão gia tử Hạ Định Khôn bước ra, thấy Lâm Yên liền hỏi.

“Ông ngoại ạ.” Lâm Yên gật đầu với ông nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi một bên.

“Sao? Nghe nói mày tìm một đội trưởng cho đội xe nhà họ Hạ chúng tao?” Lâm Yên ngôi chưa được bao lâu thì Hạ Hùng đã mỉa mai.

“Người đâu? Để tao xem mày tìm yêu ma quỷ quái phương nào nào.” Hạ Hùng thấy Lâm Yên vẫn không nói gì thì tiếp tục công kích cô.

“Ha ha.” Thanh Lễ ở một bên lạnh giọng cười, “Cô Lâm, chỉ cần cô không hại đội xe thì bọn tôi vẫn có thể sống tiếp.

Đội trưởng gì đó chúng tôi không cần, có thực lực của Minh Khải là đủ rồi!” Đúng lúc này, Vân Hiền gửi tin nhắn tới: [Chị, em tới rồi.

Đang ở ngoài cửa, phiền chị mở cửa giúp em với.] Lâm Yên xem xong liền đứng dậy đi mở cửa.

Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức nhìn về phía cửa thì thấy một cậu thanh niên xinh trai mặc đồ thoải mái đứng trước cửa.

Nếu cậu ta không lên tiếng, cộng thêm với trời đang tối thì có khi còn bị nhầm thành đó là một cô gái nhút nhát.

“Chị..” Thấy Lâm Yên, Vân Hiên nhỏ giọng gọi một tiếng.

“Vào đi, Vân Hiên.” Lâm Yên mỉm cười nói.

Vân Hiến gật đầu, cởi giày rồi dè dặt đi vào trong nhà.

“Ha...

Cô Lâm, cô đừng bảo thằng bé này chính là đội trưởng mà cô tìm cho đội xe chúng tôi đấy nhé?” Thấy Vân Hiên, Thanh Lễ lạnh giọng cười.

Thanh Lễ vừa dứt lời, cả đám đội viên nhà họ Hạ bắt đầu nhao nhao nhìn ra cửa cười nhạo.

Thấy Vân Hiên vẫn im lặng thì sự khinh thường trong mắt càng thêm khắc nghiệt.

Một thằng nhóc chưa dứt sữa, nhìn còn như tự kỉ thế kia đừng nói tới làm đội trưởng, có cho làm trợ thủ hay tay đua dự bị thổi bọn họ cũng đã không đồng ý rồi.

Vân Hiên vốn tưởng tối nay chỉ có mấy người như Lâm Yên nói lúc trước, nhưng khi vào nhà lại thấy một đám người mặc đồng phục đội xe thì cậu ta đứng im thin thít tại chỗ như thể bản năng.