Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 607: Bởi vì rất nguy hiểm




Có rất nhiều người chơi?!

Sao cô chẳng phát hiện ra ai?!

Hơn nữa, loại trò chơi như thế này còn chưa phổ biến mà! Nếu như đã công bố thì chắc chắn cả thế giới đều phải biết, không thì làm sao có thể có nhiều người chơi chứ?

“Chuyện cô không biết còn rất nhiều.

Không cần quá tò mò.

Về sau cô sẽ biết.” Người đàn ông lộ ra một nụ cười hiếm hoi.

Anh ta đã nói vậy thì Lâm Yên cũng không còn gì để nói, nhưng thật sự thì lòng hiếu kỳ của cô đã bị khơi dậy.

Trò chơi này còn có thể có bí mật gì đây?

Thậm chí anh ta còn nói cô đừng quá tò mò, chẳng lẽ anh ta không biết rằng trên thế giới này ngoại trừ mèo và hươu thì kẻ có lòng hiếu kỳ lớn nhất chính là phụ nữ sao? Anh ta càng không cho phép cô tìm hiểu thì cô lại càng muốn biết.

“Ông chủ, đại lão, đại hiệp...

mau nói cho tôi biết đi mà!” Lâm Yên mặt dày theo đuổi người ta.

Một lát sau, người đàn ông bất lực nhéo nhéo trán rồi cau mày nhìn cô: “Lòng hiếu kỳ của cô rất lớn.” Lâm Yên mỉm cười đáp: “Chẳng phải tôi đang tìm hiểu nghiệp vụ nghề nghiệp sao? Đây cũng là để sau này làm việc tốt hơn!”

“Muốn biết cái gì?” Dường như anh ta đã thỏa hiệp.

“Người chơi đó!” Lâm Yên bèn nói, “Ai là người chơi thế, tôi toàn gặp phải NPC thôi chứ chẳng phát hiện ra ai là người chơi cả.

Nếu tôi gặp được người chơi có khi tôi đã không chết rồi!”

“Tại sao lại không chết?” “Tôi có thể dùng tiền để người chơi đó đánh NPC giúp tôi.” Lâm Yên tỏ vẻ đương nhiên.

Lâm Yên nói xong, người đàn ông rơi vào trầm tư một hồi lâu, sau đó mới nói với cô: “Trò chơi này khác với những trò chơi mà cô biết.” Lâm Yên liếc mắt nhìn anh ta, đương nhiên là khác rồi đâu cần anh phải nói đâu.

Cô là một game thủ tung hoành nhiều năm, một ngày làm quen, ba ngày thông thạo, nửa tháng thành vương giả nhưng chưa có bất cứ trò chơi nào có thể khiến cô gặp phát yêu luôn như thế này, có bảo Cô chơi cả đời cũng được.

“Người chơi bình thường sẽ ẩn mình, có lẽ là một NPC nào đó.

Nếu người chơi không nói cô cũng sẽ không biết.” Anh ta giải thích.

“Hả? Ẩn mình? Vì sao?” Lâm Yên đần mặt.

“Bởi vì rất nguy hiểm.”

Lâm Yên: “...”

Nói lâu như vậy cô vẫn không hiểu một trò chơi thôi thì có gì mà nguy hiểm.

“Một vài người chơi cấp cao có phe cánh của riêng mình, ở trong game họ là những nhân vật nguy hiểm nhất.” Người đàn ông nói tiếp, “Cho nên không gặp được người chơi cũng không phải chuyện xấu.”

Lâm Yên hỏi rất nhiều những thứ khác nhưng miệng của người đàn ông vẫn kín mít, không những không nói mà còn không để lộ bất cứ manh mối gì.

Lâm Yên thấy vậy chỉ có thể từ bỏ.

Đằng nào sau này vẫn còn nhiều cơ hội, anh ta không nói Cô vẫn có tự tin rằng cô có thể mò ra được đại khái.

Trở về Vân Gian Thủy Trang, Lâm Yên nằm trên ghế sofa nghịch di động tiếp.

Cô tìm kiếm những thông tin liên quan đến “Trò chơi nhập vai thực tế ảo” thế nhưng lại không tìm thấy bất cứ thông tin nào

hữu dụng.

Chuyện này khiến cô không khỏi hơi nghi hoặc.

Một trò chơi nghịch thiên thậm chí có thể coi là trò chơi khai sáng một kỷ nguyên mới về thế giới game thì không phổ biến, nhưng ít nhất cũng không có khả năng không có bất cứ một chút tin tức nào như vậy chứ!

Rốt cuộc chuyện này là sao ta?