Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 605: Chơi vui không?




“Ăn một cào của ông nội chúng mày đi!”

Lúc này, Lâm Yên đã hoàn toàn buông xõa bản thân mình, cô cầm đình ba chín răng lên bổ vào một thanh niên nào đó trong đám.

Không thể không nói, nhân vật mà Lâm Yên tạo ra tuy to béo cục mịch nhưng sức mạnh gần như là đỉnh cao, cầm cái cây đinh ba mà cứ như đang chơi đùa với nó.

“Hừ, muốn chết!”

Một thanh niên trong đám người rút kiếm ra, lao về phía Lâm Yên.

Lâm Yên phát hiện trên thân cây kiểm kia có một luồng kiếm khỉ mơ hồ.

“Ta đang chơi cái game gì thế này? Võ hiệp? Giả tưởng? Thần thoại?” Sau khi thấy luồng kiếm khí kia thì Lâm Yên ngẩn ra.

Vì sao cô vung cải định ba thì không ra mấy thứ lòe loẹt kia chứ? Không công bằng!!!

Kiếm khí nhanh chóng chém vỡ áo giáp trên người Lâm Yên.

Không đợi Lâm Yên có động tác tiếp theo, cảm giác đau đớn đã khiến cả người cô run lên.

“Con bà nó, không thể nào!”

Lâm Yên bàng hoàng không tin nổi.

Đây chẳng phải là một trò chơi thôi sao? Vì cái gì mà cô bị chém một nhát lại có cảm giác đau đớn chân thật như vậy?! Giống như cô thật sự bị chém một đao vậy, đau quá! Đánh lộn một hồi, Lâm Yên nhận ra cô không phải đối thủ của những NPC này! Đừng nói hơn mười mấy NPC, ngay cả một đầu một cô cũng không thắng nổi!

Chiêu thức của đám NPC này sử dụng rất kỳ quái, cái gì mà kiếm khí, phép thuật gì gì đó lộn tùng phèo.

Còn cô đây, ngoài một cái đinh ba ra thì chẳng có cái quái gì cả!

Đồng thời mỗi lần cô bị thương thì cảm giác đau đớn đều vô cùng chân thực, ai mà chịu nổi chứ!

Lúc này Lâm Yên cái khó ló cái khôn, cô vội vàng chọn cách thoát game.

Nhưng mà...

Hệ thống: “Trong trạng thái chiến đấu không thể thoát khỏi trò chơi.”

Lâm Yên: “...” Cái đệt!!!

Trò chơi này gian lận quá rồi đấy! Trong trạng thái chiến đấu không cho phép thoát game thì chẳng lẽ đợi cô bị chém chết mới có thể thoát game sao?! “Khoan đã!”

Đột nhiên Lâm Yên quát lớn, cùng lúc đó cô lấy ra một nghìn lượng do NPC phụ thân đưa cho mình: “Chư vị đại hiệp, chư vị hảo hán! Chúng ta xưa giờ không oán không thù, xin không cần đánh ta, cầm tiền đi đi.”

Một thanh niên quát: “Phường trộm cắp dám sỉ nhục đệ tử tông môn chúng ta!

Lâm Yên: “...”

Thanh niên kia: “Nộp mạng đi!” Đù, ngay cả tiền cũng không nhận? “Hảo hán tha mạng!” Lâm Yên cầm đinh ba, quay đầu bỏ chạy.

Nhưng mà tốc độ chạy của Lâm Yên không nhanh, chẳng bao lâu đã bị mười mấy thanh niên kia bao vây lần nữa.

Khoảng chừng mười mấy giây sau, Lâm Yên đã bị loạn đạo chém chết.

“Thành bại là chuyện thường của nhà bình, đại hiệp lại làm lại lần nữa...” Lâm Yên thề rằng cô sẽ không làm ác bá ngang ngược, không chuyện ác nào không làm nữa, đau chết đi mất! Chờ khi Lâm Yên mở mắt ra thì cô đã thoát khỏi trò chơi,

Khoang thuyền được mở ra.

“Chơi vui không?” Người đàn ông có đôi mắt màu xanh lục nhìn Lâm Yên bò ra khỏi khoang thuyền, hỏi.

Lâm Yên giật giật khóe miệng: “...” Đúng là chơi rất vui, có điều lúc bị đánh thì đau quá!

“Đại lão, trò chơi này do anh nghiên cứu ra sao?” Hai mắt Lâm Yên sáng lấp lánh, dán chặt vào người đàn ông.