Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 6: Lại mất không chế




Trong phòng bệnh trắng tinh hơi lạnh lẽo, trên đầu giường được đặt một bó hoa tường vi màu trắng, vài cánh hoa rơi rải rác xuống mép giường.

Trên giường bệnh là một người đàn ông đang ngồi dựa nửa người xem tài liệu.

Gương mặt của người đàn ông này đẹp đến mức dị thường, thế nhưng sắc mặt lại hết sức lạnh lùng.

Cặp kính thiết kế đơn giản mang theo cảm giác cầm dục, đôi mắt ẩn sau lớp kính tựa như biển sâu thăm thẳm chứa đầy rẫy sự nguy hiểm.

Rõ ràng người này chỉ yên lặng ngồi trên giường bệnh vậy mà quanh người anh ta vẫn có thể tản ra áp lực.

Như thể không khí tồn tại trong căn phòng này rất mỏng manh, không thể so sánh với áp lực trên người anh ta.

Anh ta đặt tài liệu sang một bên, sau đó hơi nghiêng đầu như thể đang tập trung suy nghĩ điều gì đó, dần dần đáy mắt anh ta khẽ gợn sóng.

“Anh...” Bùi Nam Nhứ trông thấy người đàn ông đã tỉnh lại thì gương mặt luôn tỏ ra trầm ổn bỗng xuất hiện vài phần kích động.

Người đàn ông nhìn về phía Bùi Nam Nhứ, lạnh nhạt “ùm” một tiếng, chỉ là một cái nhìn bình thường nhưng vẫn mang đến áp lực lớn.

Bùi Nam Nhứ thấy anh trai mình như vậy thì những lời muốn nói trong lòng chẳng thể thốt ra dù nửa chữ.

Đối mặt với người anh trai thế này, dù có là em ruột như Bùi Nam Nhứ cũng không khỏi thấy hơi sợ hãi.

Bùi Nam Nhứ không dám lên tiếng, lẳng lặng đứng một bên đợi anh trai nói.

Bùi Duật Thành nhẹ nhàng nâng gọng kính vàng trên sống mũi lên rồi tiếp tục nhìn phần tài liệu trước mặt, không hề ngẩng đầu lên, hỏi: “Đóng phim có vui không?” “Anh...”

Nghe Bùi Duật Thành hỏi như vậy, tim Bùi Nam Nhứ khẽ run lên.

Anh ta không có hứng thú với việc quản lý công ty, niềm yêu thích từ trước đến giờ của anh ta chỉ là công việc diễn viên.

“Nói đi, khoảng thời gian này công ty thế nào?” Bùi Duật Thành chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt băng lạnh như thể không có bất cứ tình cảm nào của anh ta rơi xuống người Bùi Nam Nhứ.

Trong nháy mắt ấy, Bùi Nam Nhứ chỉ cảm thấy hơi lạnh từ bốn phía ùn ùn kéo tới làm cơ thể anh ta run lên.

Nhưng rất nhanh sau đó, Bùi Nam Nhứ đã lấy lại bình tĩnh, góp hết dũng khí lại đối diện với Bùi Duật Thành, nói: “Tình hình không được tốt lắm, nhưng em đã ngừng tất cả các hoạt động của mình, mấy ngày nay đều ở công ty trấn giữ nên tạm thời không xảy ra náo loạn gì lớn” Bùi Duật Thành: “Ừm.” Bùi Nam Nhứ đỏ ửng mắt, nói: “Anh tỉnh lại là tốt rồi! Anh đột nhiên hôn mê bất tỉnh khiến bọn em trở tay không kịp! Bọn em đã tìm tất cả các chuyên gia có thể tìm được nhưng bọn họ đều bó tay...” Sắc mặt Bùi Duật Thành vẫn lạnh nhạt: “Cho nên?” Sự lo lắng và cảm xúc của Bùi Nam Nhứ bị sự lạnh nhạt thờ ơ của anh trai mình làm cho nghẹn họng.

Anh ta thật sự không biết nên giao tiếp với anh trai ruột của mình như thế nào.

Tính cách của Bùi Duật Thành phải nói là vô cùng cực đoan, vui buồn rất thất thường, cứ như thể anh ta là một con quái vật máu lạnh không có tình cảm con người.

Thậm chí, mỗi lần nói chuyện với Bùi Duật Thành, tất cả mọi người đều phải thật cẩn thận.

Chỉ cần nói sai một câu cũng có thể sẽ phải nhận lấy sự đả kích mang tính chất hủy diệt, cho dù là em trai ruột cũng không ngoại lệ.

“Đi ra đi.”

Lúc Bùi Nam Nhứ cảm thấy không thể chịu đựng thêm được nữa thì Bùi Duật Thành lạnh nhạt lên tiếng.

“Vâng, anh...

nghỉ ngơi cho tốt.” Bùi Nam Nhứ gật đầu, lúc quay người rời đi, trán anh ta bất giác chảy ra một giọt mồ hôi lạnh.

Một lúc sau, một người thanh niên đẩy cửa đi vào.

“Anh Duật.” Cậu thanh niên cung kính nhìn người đàn ông trên giường.

Người này chính là người dẫn Lâm Yên lên xe tối hôm qua.

“Tối qua, tôi lại mất không chế.” Bùi Duật Thành lạnh nhạt khẳng định.

“Vâng ạ..” Người thanh niên gật đầu.

“Cho nên...

cô ấy đã xuất hiện” Vẻ mặt của anh ta giống như thể chẳng có gì đáng ngạc nhiên, thế nhưng trong đáy mặt lại không ngừng dậy sóng.