Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 593: Ông chủ, tôi tới rồi




Cô đã quá quen với những bình luận thế này rồi.

Bây giờ cô chỉ mong có một ngày nào đó đám cư dân mạng có thể đổi cách mắng chửi mới mẻ hơn, vỈ dụ như: Chẳng phải mấy người có tiền như cô ta đều bẩn thỉu đó sao? Có gì mà đặc biệt hơn người khác chứ!

Còn về phần Lâm Thư Nhã, đối với những tin đồn bay đầy trời thế này cô ta lựa chọn một thái độ vô cùng thông minh đó là im lặng, như thể ngầm công nhận những tin đồn này là thật.

Đây cũng là đều nằm trong dự đoán của Lâm Yên.

Thế nhưng sau này nếu có người tung ra đoạn tin nhắn giữa đạo diễn của đoàn làm phim “Truyền Kỳ” và Yeva thì...

Lâm Yên cũng không nghĩ nhiều, sau khi nghỉ ngơi thì tới thẳng sân huấn luyện của nhà họ Hạ.

Mấy ngày gần đây, đội xe nhà họ Hạ phải chịu huấn luyện rất nặng.

Cuộc đua sắp bắt đầu nên Mạc Thư Vân luôn trong trạng thái căng thẳng, không dám lười biếng một chút nào.

Nếu trận đấu này không làm tốt thì có lẽ không bao lâu sau sẽ không còn đội xe nhà họ Hạ nào nữa.

Do gầy dựng lại từ đầu nên đội xe nhà họ Hạ có thể sẽ phải chọn một cái tên mới, mà mọi thứ này đều phải đợi xong cuộc đua phân cấp mới bàn bạc sau.

Mấy ngày này, Lâm Yên rảnh rỗi nên đều chạy tới đội xe.

Mà Mạc Thư Vân huấn luyện đội viên rất tốt cho nên Lâm Yên cũng không can thiệp vào, chỉ phụ trách cổ vũ cũng như cho Mạc Thư Vân một vài ý kiến nhỏ.

Trưa hôm đó, Lâm Yên đội mũ cói đứng dưới ánh mặt trời với vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào sân huấn luyện.

Không thể không công nhận sự huấn luyện của Mạc Thư Vân rất có hiệu quả, so với ngày đầu tiên cô tới thì các đội viên đã khá hơn rất nhiều.

Đột nhiên, cô nhận được tin nhắn gửi đến.

Tiêu: [Có rảnh không?] Yên Thành Sơ Cũ Cách Tà Dương: [Ông chủ sao thế, có công việc sao?] Tiêu: [Gửi địa chỉ định vị cho cô, đến làm việc.] Yên Thành Sơ Cũ Cách Tà Dương: [Đã nhận được, đến ngay đây.] Hiện giờ ở đây cô cũng không có việc gì, cho nên Lâm Yên chào hỏi với Mạc Thư Vân một tiếng rồi lái xe của Triệu Hồng Lăng rời đi.

Khoảng chừng một tiếng rưỡi sau Lâm Yên đã tới nơi.

Gửi xe xong, Lâm Yên dựa vào địa chỉ đi tới một tòa cao ốc.

“Công ty nghiên cứu trò chơi thực tế ảo?”

Lâm Yên nhìn biển quảng cáo to đùng kia mà ngây người, cô không nhìn nhầm địa chỉ đấy chứ? Lâm Yên mở định vị, sau khi xác nhận thêm mấy lần nữa thì địa chỉ mà “ông chủ hờ” của cô gửi chính là ở đây, không sai.

Tiêu: [Tầng cao nhất.]

Lâm Yên đọc tin nhắn xong thì lại càng thêm kinh ngạc, đúng là chỗ này sao?

Vậy ra anh ta đang làm việc ở công ty trò chơi này? Có điều Lâm Yên vẫn không rõ vì sao công ty lớn như vậy lại không có phiên dịch, thậm chí còn tốn một đống tiền để thuê một tay gà mờ như cô.

Ôm theo rất nhiều nghi vấn, Lâm Yên bước vào thang máy đi lên tầng cao nhất.

Lâm Yên cho rằng một công ty lớn như thế thì chắc chắn bên trong cũng rất xa hoa.

Thế nhưng sau khi đi vào thì cô phát hiện mình đã sai rồi, chỗ này nhìn đâu có giống một công ty chứ, ngay cả một bóng người cũng không có.

Bài trí vô cùng đơn giản, chỉ có bàn và ghế cùng với máy tính để làm việc...

Trong một không gian lớn như thế này mà chỉ có những thứ này nhìn qua hơi trống trải.

Lâm Yên đẩy cửa kính bước vào liền thấy người đàn ông hôm nọ đang ngồi trên ghế sofa, chẳng biết anh ta đang trầm tư cái gì.

“Qua đây.”

Lâm Yên vừa bước vào thì giọng nói thờ ơ của anh ta cũng cùng lúc vang lên.

“Ông chủ, tôi tới rồi!” Lâm Yên đi tới bên cạnh anh ta, nói.

“Làm quen một chút đi, đây chính là công ty của chúng ta.” Người đàn ông khẽ nâng mắt lên, đồng tử màu xanh lục mang theo mấy phần bí ẩn.

Lâm Yên: “...” Chỗ này mà còn cần phải làm quen sao?