Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 584: Chó còn lái giỏi hơn anh




Sắc mặt của Lâm Yên lập tức đổi, cô bị đuổi kịp rồi.

Sáu gã đàn ông nhanh chóng bước xuống xe.

“Thằng này là thằng nào? Trợ thủ của cô ta à?” Gã đàn ông cắt đầu định hình như là kẻ cầm đầu, lạnh lùng nói.

Một gã khác lập tức hỏi người đàn ông mắt xanh: “Mày với nó có quan hệ gì?” Thế nhưng có vẻ như người đàn ông không hiểu ngôn ngữ của đám người kia, anh ta quay sang hỏi với Lâm Yên: “Bọn họ nói chuyện với tôi à?” Lâm Yên: “Không thì ai chứ?” “Cô hiểu bọn họ nói gì sao?” Người đàn ông hờ hững hỏi lại.

Lâm Yên cũng không muốn dính líu tới người vô tội cho nên chỉ có thể phiên dịch lại là: “Bọn họ nói với trình độ lái xe của anh thì đừng có ra đường.

Mau về nhà chơi xe đồ chơi đi, lần sau chúng thấy anh lần nào thì sẽ đánh lần đó.” “Thế à? Cô chắc chứ?” Người đàn ông hỏi.

Lâm Yên gật đầu: “Đúng thế, bọn chúng nói còn ác hơn những gì tôi vừa nói cơ, chẳng qua tôi không dám dịch hết thôi.

Anh mau đi đi, nếu không lát nữa bọn chúng đánh anh thật đấy.” “Tôi hiểu rồi.” Người đàn ông bỗng lắc lắc cổ, sau đó cởi áo vest rồi nhét vào tay cô, nói: “Cầm hộ tôi, đắt lắm đấy.” Lâm Yên: ???” Tại sao cô phải giúp tên này cầm áo?

Người đàn ông tháo mở hai cúc trên cùng của áo sơ mi ra rồi rảo bước về phía sau gã đàn ông kia.

“Ấy ấy, anh đừng...” Lâm Yên ngơ ngác, tên này muốn đi chịu chết sao? Lâm Yên không ngờ tên mắt xanh này lại nóng tính thể, vừa rồi cô nói vậy chỉ là muốn anh ta rời khỏi chỗ này thôi mà.

Đám người này không phải người bình thường, sức chiến đấu rất mạnh, Mà có là sáu gã đàn ông bình thường đi nữa thì anh ta cũng đâu thể đánh lại, chẳng lẽ muốn lấy một ăn sáu sao? Nhưng Lâm Yên còn chưa kịp nghĩ thêm đã nghe thấy một tiếng “Rầm!!!” cực lớn.

Sắc mặt Lâm Yên lập tức thay đổi.

Người đàn ông nhét hai tay trong túi quần, vung chân phải lên nhắm thẳng vào gã đầu đinh.

Sợ là chính gã đầu đinh còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì trên cổ đã bị trúng một cước.

Cảm giác nặng nề đè trên cổ khiển gã đầu định lập tức cúi hẳn người xuống, gã muốn đứng dậy nhưng cái chân của người đàn ông mắt xanh vẫn đè nặng trên cổ gã, khiến gã không thể cử động được.

“Ổ...

không phải là người bình thường.” Ánh mắt của của người đàn ông vẫn không có chút cảm xúc nào, thản nhiên nói.

“Mày...

rốt cuộc...

mày là ai? Người bọn tao cần tìm là cô ta, không liên quan gì đến mày cả!” Một gã đàn ông khác trong đám quát lên.

“Dịch đi.” Người đàn ông nhìn Lâm Yên, nói.

Lâm Yên: “...” “Thằng đó...

nói...

nói trên tay lái là một khúc xương, trên ghế lái là một con chó...” “Ý là chó còn lái xe giỏi hơn tôi?” Thanh âm của anh ta cũng vô cảm như khuôn mặt anh ta.

“A...

nó còn bảo anh về mà lái xe trẻ con đi, nếu không sẽ gọi đại ca của nó đến khiến anh chết không yên thân...

anh nhất định phải chết.” Lâm Yên cắn chặt răng nói tiếp.

Cổ phiên dịch thành khẩn như vậy, anh ta nhất định sẽ tin đúng không!