Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 554: Không đơn giản như vậy




Từ khi bọn họ tới nước Z để chọn diễn viên tới giờ, chưa một ai dám nói năng như vậy với bọn họ.

“Cô là Vi Vũ Đồng đúng không?” Chu Kiều nhìn Vi Vũ Đồng rồi cười nhạt, “Cô cho rằng vai diễn Tử thần đường đua Yeva này chỉ đơn giản là bảo các cô bắt chước động tác đua xe như vậy sao?” “Chẳng lẽ không đúng?” Vi Vũ Đồng không phục.

“Thủ vị đẩy.” Chu Kiều cười lạnh, “Nếu như cô đã hiểu như vậy thì thật xin lỗi, cô càng không phải là thí sinh thích hợp cho vai Yeva này.

Dựa theo những gì cô nghĩ thì chẳng phải chúng tôi mời một nữ tay đua tới diễn vai này sẽ tốt hơn sao? Cần gì phải bảo mấy diễn viên như các cô đi bắt chước động tác đua xe! Hay là cô cho rằng những động tác bắt chước của cô còn giống hơn cả một tay đua chuyên nghiệp?” Mấy câu nói Chu Kiều đã khiến Vi Vũ Đông á khẩu, không nói được gì.

Những lời Chu Kiều nói hoàn toàn chính xác, nếu chỉ là bắt chước động tác đua xe thì bọn họ hoàn toàn có thể tìm một nữ tay đua chuyên nghiệp, hà tất phải tốn công tìm kiếm diễn viên như vậy.

“Được rồi, quay về chờ thông báo đi.” Chu Kiều không kiên nhẫn phất tay.

Thấy Vi Vũ Đồng rời đi, những nữ diễn viên khác càng thêm bất an.

Bọn họ cũng chỉ quan sát video thi đấu của Yeva mà thôi, nếu bảo diễn tự do thì cũng chỉ có thể dựa theo những gì trong video mà diễn, còn về cuộc sống bình thường thì làm sao bọn họ biết Yeva có phong cách lối sống như thế nào? “Số 11, Lâm Yên, chuẩn bị biểu diễn.” Chừng mười lăm phút sau, Chu Kiểu gọi tới Lâm Yên.

Lâm Yên bước vào giữa phòng.

Đám người Chu Kiểu thấy Lâm Yên chỉ mặc đồ bình thường thì khá ngạc nhiên, giữa một đám nữ nghệ sĩ mặc trang phục đua xe màu bạc thì Lâm Yên có thể coi như là khác biệt.

Chu Kiều là đồ đệ của Lãng Mãng, dựa theo bối phận thì cậu ta là đồ tôn của Lâm Yên.

Thế nhưng Chu Kiều chưa từng có cơ hội gặp mặt Yeva, cho nên cậu ta không hề biết người đang đứng trước mặt mình chính là Yeva người thất giá thật.

“Nhìn tôi làm gì? Bắt đầu đi.” Chu Kiều nói, Lâm Yên không lên tiếng mà rơi vào trầm mặc nhớ lại...

Nhiều năm trước, khi lần đầu tiên Lãng Mãng tham gia giải đua hạng nhất, sau khi cuộc đua kết thúc anh ta bị cô mắng cho suýt nữa thì khóc.

Khi mọi người bắt đầu không kiên nhẫn nữa thì Lâm Yên mở mắt ra.

Trong phút chốc, chỉ bằng một đôi mắt đã khiến cô gái đứng trước mặt bọn họ như biến thành một người khác.

Đôi mắt sáng ngời dịu ngoan lúc trước đã tan biến thành mây khói, thay vào đó là một người đội vương miện đứng trên đỉnh thế giới.

Khí thể thay đổi đột ngột khiển Chu Kiều và đạo diễn nổi lên hứng thú.

“Cậu đang sợ cái gì?” Lúc này Lâm Yên nhìn về một hướng không người nói, sắc mặt lạnh lùng và cực kì nghiêm túc: “Nói cho tôi biết, tôi đã dạy cậu như thế nào?” “Cậu làm tôi quá thất vọng rồi.” Lâm Yên nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ thất vọng trên mặt vô cùng rõ ràng.

“Chưa thi đấu đã sợ.” Lâm Yên lạnh giọng nói, “Chiến đội và chiến hữu của cậu liều mạng để đưa cậu vào giải đấu hạng nhất thế giới, vậy mà cậu thậm chí lại còn chẳng bằng một kẻ đào binh.

Đáng lẽ những chiến hữu của cậu phải lấy cậu làm nỗi hổ thẹn trong cuộc đời của họ!” Nói xong, Lâm Yên tiếp tục im lặng giống như đang lắng nghe ai đó nói.

Lúc này, sắc mặt của những nữ diễn viên khác trong phòng đều thay đổi.