Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 539: Người là do cô trêu chọc




Lễ Tình nhân đang yên đang lành thì vết thương cũ tái phát, lại còn bị chiếm mất xác, giờ lại còn phải vào viện nằm...

Chẳng biết vì sao mà trong đầu Lâm Yên lại vô thức hiện lên bóng dáng của Bùi Duật Thành.

Một giây sau, bên tai cô vang lên giọng nói của chính mình.

“Cô đang nhớ anh ta.” Lâm Yên bị dọa thót tim: “Con bà nó! Lại nữa! Tiên để đang xây dựng cơ đồ thì qua đời, hiện giờ thiên hạ chỉ có ba phần, Ích Châu hiện tại suy yếu, đang gần với bờ vực tồn vong.

Thế nhưng thị vệ thần tử lại không dám quên ơn...” Có lầm không vậy, cô nghĩ cái gì đều bị đối phương biết hết, nhỡ đâu cô nghĩ cái gì đó không dành cho thiếu nhi thì chẳng phải cũng bị biết hết sao? Bùi Duật Thành: “Cái không dành cho thiếu nhi là cái gì?” Lâm Yên: “Tao không biết cái gì hết! Tao chỉ nghĩ thế mà thôi! Mày có thể đừng đọc suy nghĩ của tạo được không?” Bùi Duật Thành: “Xin lỗi, cái này tôi không khống chế được.” Lâm Yên: “Vào tháng chín mùa thu, khi người dân thay nước trong hổ...

Cao Nhiễm đang trên đường cưỡi ngựa ngắm phong cảnh thì gặp mặt con trai của hoàng đế - Trường Châu, đạt được...” Cuộc sống này khó sống quá đi mà! Lâm Yên nhân lúc ý thức của mình còn tỉnh táo liền vội vàng đá sang chuyện chính: “Này, mày vẫn chưa trả lời câu hỏi của tao đấy, mày có phải nhân cách thứ hai của tao không?” Thấy đối phương im lặng, Lâm Yên lại tiếp tục hỏi dò: “Chắc mày không phải quỷ đấy chứ? Hay mày là hồ ly tinh? Muốn thải dương bổ âm?” Bùi Duật Thành nghe vậy thì hơi hứng thú: “Sức tưởng tượng của cô Lâm thật phong phú, cứ tiếp tục đoán đi.” “Đoán tiếp? Tao thật sự không đoán được nữa rồi!” Lâm Yên phát điện, “Mặc kệ mày là cái gì, nói chung tạo sắp bị mày hại chết rồi! Chính mày gây chuyện thì mày tự đi mà giải quyết đi, cầu xin mày nhanh nhanh chia tay với ngài Bài đi! Cứ vài ba ngày tao vừa tỉnh lại nếu không nằm trên ghế sofa của anh ấy thì chính là đang nằm trên giường của anh ấy, thậm chí còn bố nhào về phía người ta...

Tao sắp bị dọa chết đến nơi rồi có được không? Ai mà biết lấn sau tạo tỉnh lại sẽ là tình huống gì?”

Bầu không khí im lặng trong nháy mắt, Bùi Duật Thành rù rì hỏi: “Muốn chia tay sao?” Lâm Yên: “Đương nhiên muốn chia tay rồi! Hỏi quá bằng thừa!” Bùi Duật Thành: “Nếu đã vậy thì cô có thể tự mình chia tay.” Lâm Yên: “Vì sao? Là mày trêu chọc người ta mà!” Cô đã từng muốn tự nói chia tay, kết quả suýt nữa thì mất cả mạng, sao dám thử một lần nữa chứ! Bùi Duật Thành: “Đúng là tôi, nhưng người muốn chia tay là cô.” Lâm Yên: “...” Mọe nó, vậy mà cô lại không thể phản bác lại được! “Nhưng...

nhưng bây giờ mày đang dùng cơ thể của tao, phải tôn trọng ý kiến của chủ nhân cơ thể này chứ.

Dựa vào đâu mà mày có thể dùng cơ thể của tao để làm mấy chuyện khó giải thích như vậy chứ? Nhỡ đầu sau này tạo thích ai đó thì làm thế nào?” Lâm Yên thở phì phò nói.

Bùi Duật Thành: “Người cô thích...” Chẳng hiểu sao Lâm Yên cảm thấy tiếng nói mà cơ thể của mình đang phát ra lúc này có chút dọa người.