Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 526: Sư phụ là tiên nữ




“Con bà nó, đừng để cô ta trốn thoát!” Có người la lớn.

Những tiếng hô hoán của nhân viên an ninh đuổi theo vang lên, xen lẫn những tiếng xin lỗi đẩy bối rối của Lâm Thư Nhã cùng Hàn Dật Hiên và tiếng trách mắng đầy tức giận của Ann Day.

Lâm Yên nhàm chán nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, ngáp một cái rồi báo với Bùi Vũ Đường đang hớn hở xem náo nhiệt là mình về trước.

Hàn Dật Hiên hoàn toàn sứt đầu mẻ trán: “Cậu Tôn, thật xin lỗi, chúng tôi thực sự không biết cô ta là kẻ giả mạo!” Vốn dĩ tưởng kẻ giả mạo gọi video cho Tôn Thước Nhiễm xong là chuyện ván đã đóng thuyền, không còn vấn đề gì nữa.

Thế nhưng ai ngờ được mọi chuyện lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ vào phút chót như vậy.

Lâm Thư Nhã cũng không có thời gian để tính toán, lúc này chỉ có thể cắn răng nuốt ấm ức xuống bụng mà xin lỗi: “Thật vô cùng xin lỗi cậu Tôn, cô Ann Day cùng các vị có mặt tại đây.

Chúng tôi không hề có bất cứ suy nghĩ bất kính nào đối với cô Yeva, chúng tôi cũng bị cô ta lừa! Xin các vị yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được cô ta để cho mọi người một lời giải thích...”

“Tránh ra!!!”

Lúc này Tôn Thước Nhiễm làm gì còn tâm trạng nghe Lâm Thư Nhã văn vẻ nữa.

Cậu ta vừa thấy Lâm Yên rời đi thì lập tức đẩy hết những người xung quanh ra rồi vội vội vàng vàng đuổi theo.

Lúc này tại cổng lớn vắng vẻ, Kỳ Thiệu Nguyên đang hưng phấn nói với Lâm Yên: “Hahaha, Lão Đại không biết sắc mặt của cô ta lúc đó xấu xí như thế nào đâu.

Cho dù cô ta có nghĩ nát óc cũng không biết được vì sao Tôn Thước Nhiễm lại bất ngờ trở mặt như thế...” Kỳ Thiệu Nguyên đang huyên thuyên thì một chiếc bóng đuổi tới rồi cản lại trước mặt bọn họ.

Tiếp đó là một tiếng “phịch”, Tôn Thước Nhiễm quỳ trước mặt Lâm Yên, ôm lấy chân của cô rồi bắt đầu gào khóc: “Sư phụ...

con đã vạch trần cô ta rồi! Con thật sự biết lỗi rồi mà! Lần sau con không dám nữa, xin sư phụ đừng đuổi con ra khỏi sư môn mà...

nhỡ bị các sư huynh biết thì bọn họ giết chết con mất...”

Kỳ Thiệu Nguyên giật giật khóe miệng nhìn vị đại thần trong mắt mọi người đang nước mắt nước mũi tèm lem ôm lấy chân Lâm Yên khóc lóc.

Cho dù cậu ta biết Lâm Yên chính là Yeva đi nữa thì sắc mặt của cậu ta lúc này cũng khó có mà miêu tả được.

Lâm Yên giật giật khóe miệng: “Đứng lên đi.”

Tổn Thước Nhiễm càng khóc to hơn: “Không chịu! Nếu sư phụ không tha thứ thì con sẽ quỳ ở đây cả đời không đứng lên!” Đừng nói đến Kỳ Thiệu Nguyên, ngay cả Lâm Yên cũng không thể nhìn nổi nữa: “Thanh niên trai tráng lớn đùng ra còn quỳ ăn vạ ở đây thì còn ra cái thể thống gì nữa? Biết bao năm rồi sao chẳng có chút tiến bộ gì thế hả?” Tôn Thước Nhiễm thút tha thút thít: “Vậy thì sao chứ? Sư phụ như tiên nữ thế này có để con quỷ cả đời con cũng chịu.

Con sinh là người của sư phụ, chết là ma của sư phụ! Cầu xin sư phụ đừng đuổi con đi!” Lâm Yên: “...”