Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 499: Khiến thần tiên cũng phải kinh ngạc




Tôi vẫn nhớ bình luận viên của trận đấu kia có bình luận một câu là...

khiến thần tiên cũng phải kinh ngạc!” Vệ Từ Phong nói với Kỳ Thiệu Nguyên.

Kỳ Thiệu Nguyên nghe vậy chỉ khinh bỉ nhìn Vệ Từ Phong: “Thế à, sao tôi lại thấy quái quải, không có cảm giác mượt như năm đó!”

Vệ Từ Phong nghe vậy lập tức sững sờ, kinh ngạc nói: “Không có cảm giác mượt? Không đâu, nó không khác gì năm đó cả, tôi không thấy khác chỗ nào.”

“Ha ha, cậu không nhìn ra tức là cậu không đủ chuyên nghiệp đó.

Lần này hoàn toàn không bằng một phần vạn năm đó, chênh lệch cách xa vạn dặm.

Aiz, thật sự làm tôi thất vọng quả!” Kỳ Thiệu Nguyện cười khẩy, lắc đầu.

Vệ Từ Phong thấy thế liền nhíu mày nói: “Kỳ Thiệu Nguyên, cậu có ý gì? Cậu cho rằng Lão Đại hiện giờ không bằng trước kia cho nên muốn thoát fan sao?”

Khóe miệng Kỳ Thiệu Nguyên lập tức rúm rỏ lại, nhìn Vệ Từ Phong như đang nhìn một thằng đần.

Lại còn nói thoát fan, rốt cuộc ai mới là kẻ thoát fan hả? Cái tên rõ ràng là một fan giả!

Kỳ Thiệu Nguyên chưa kịp khinh bỉ Vệ Từ Phong thêm câu nào, toàn trường lúc này đã bùng nổ tiếng những hoan hô.

Lúc này, trên đường đua, kẻ giả mạo lại tiếp tục trình diễn mấy kỹ xảo khống chế đường đua của Yeva mà Yeva rất ít khi dùng khi thi đấu bình thường.

Vệ Từ Phong thấy thế thì không thèm để ý đến Kỳ Thiệu Nguyên nữa, hòa mình vào sự kích động với mọi người.

“Cũng không tệ lắm.” Lâm Yên quan sát chiếc xe màu bạc, khẽ mỉm cười.

Kẻ giả mạo này đúng là cũng có chút bản lĩnh, có thể bắt chước một vài kỹ xảo của cô rất thuần thục.

Thế nhưng, dù có bắt chước giống đến một trăm phần trăm thì sự chênh lệch vẫn vô cùng rõ ràng.

Năm đó cô thực hiện những kỹ xảo này không phải là để biểu diễn lại càng không phải khoe mẽ để khiến mọi người nhớ đến cô.

Cô làm chỉ vì để thắng cuộc, chứ không phải vì lí do gì khác.

Cô làm như vậy cũng là để tiết kiệm thời gian, ai cũng biết trên đường đua mà chậm một giây thì chẳng khác gì đã bị bỏ xa vạn dặm.

Thế nhưng, kẻ giả mạo này bắt chước lại không bắt chước tới nơi tới chốn, tốn rất nhiều thời gian mới có thể hoàn thành.

Nếu đã như vậy thì những kỹ xảo này còn có ý nghĩa gì nữa?

Bắt chước đúng là rất khó, có thể bắt chước thành công cũng không dễ.

Thế nhưng nếu quên mất lí do ban đầu thì có bắt chước thành công cũng chẳng còn chút ý nghĩa nào đáng nói.

“Chị dâu có thấy không? Trâu thật đấy, chị học đi rồi sau đó truyền thụ lại cho em!” Sau khi kẻ giả mạo biểu diễn xong, Bùi Vũ Đường vội vàng quay sang nói với Lâm Yên.

“Cái này chẳng phải rất dễ sao?” Lâm Yên thản nhiên đáp lại.

“Dễ?” Bùi Vũ Đường như dại ra, “Sao lại dễ được...

không làm chứ? Đây chính là kỹ thuật của Yeva đó!” Lâm Yên thở dài, không tiếp tục giải thích nữa.

Nếu chỉ là bắt chước thì những chiêu này hiển nhiên rất dễ bắt chước, thế nhưng nếu đặt nó vào thực chiến và rút ngắn thời gian hơn nữa thì đó mới gọi là kỹ xảo.

“Đâu phải cứ bắt chước thì đều được gọi là kỹ xảo đường đua.” Lâm Yên cười.