Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 477: Từ chối




Tài nghệ của em như thế nào chị đã biết.

Yên tâm, chị sẽ không nói gì, chị chỉ muốn quan sát trạng thái của Vân Hiển thôi, em tự đua xe cho tốt.” Sau khi bị Lâm Yên dứt khoát từ chối, Hạ Nhạc Phong bày ra vẻ cõi lòng tan nát lẩm bẩm vài câu, sau đó cũng kéo kính xe lên.

“Có muốn làm quen với xe một chút không?” Lâm Yên nói với Vân Hiên.

Đôi mắt của Vân Hiên nhanh chóng quét một lượt, chừng vài giây sau mới trả lời Lâm Yên: “Không cần đâu ạ, em đã quen rồi, lúc em đi học cũng hay thuê loại xe này.” “Cố gắng lên.” Lâm Yên gật đầu.

Lão gia tử Hạ Định Khôn phất cờ lệnh, xe của Hạ Nhạc Phong và Vân Hiền gần như cùng lúc lao khỏi vạch xuất phát.

Trên xe, Lâm Yên thỉnh thoảng lại nhìn sang quan sát Văn Hiến.

Ban đầu cậu nhóc này không có gì khác biệt với mọi khi, nhưng thời gian dần trôi qua, Lâm Yên phát hiện cậu nhóc này bắt đầu thay đổi.

Ánh mắt của cậu ta dần dần trở nên rực lửa, khi chiếc xe của cậu ta vượt qua Hạ Nhạc Phong thì khóe miệng của cậu ta lơ đãng nhếch lên, mang theo ý cười nghịch ngợm.

“Cậu ta quá yếu.” Vân Hiến nhếch miệng, thản nhiên nói ra một câu.

Vân Hiên nói xong chưa bao lâu thì cậu ta đã hoàn thành vòng đua thứ nhất.

Lúc này, Hạ Nhạc Phong vẫn đang ở phía sau điên cuồng đuổi theo.

Theo lý thuyết, chiếc xe này của Hạ Nhạc Phong tốt hơn xe của Vân Hiên một chút thì cậu ta không thể chậm hơn Vân Hiên.

Thế nhưng Hạ Nhạc Phong không đuổi kịp Vân Hiên lại là điều hợp tình hợp lí.

Mặc kệ là trên đường đua bằng phẳng, khúc cua gấp, hay chướng ngại vật trên đường đua đều được Vân Hiên xử lý vô cùng khéo léo đến từng chi tiết.

Nếu như Vân Hiên xử lý không tốt, khiến tốc độ chậm hơn đối phương một giây cũng là sự khác biệt một trời một vực.

Khả năng xử lý đường đua của Hạ Nhạc Phong quả thật không thể so được với Vân Hiên, nếu phải so sánh thì đến khói của Vân Hiên, Hạ Nhạc Phong cũng không hết được.

Có vài khúc cua sau khi Hạ Nhạc Phong xử lý xong thì cậu ta đã chậm hơn Vân Hiến hơn năm giây, mà năm giây này chính là sự khác biệt nghiêng trời lệch đất.

Lúc này Lâm Yên vẫn đang quan sát Vân Hiên.

Sự cháy bỏng trong mắt của Vân Hiên càng ngày càng rõ ràng hơn trước, cậu ta gần như chìm đắm trong tình trạng quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, trong mắt chỉ còn lại đường đua.

Mỗi lần cậu ta xử lý một khúc cua nào đó thì giống như đã trả qua tập luyện cả trăm nghìn lần.

Thế nhưng đây là lần đầu tiên Vân Hiên đua trên sân tập luyện của nhà họ Hạ.

Vân Hiên của lúc này thậm chí còn khiến Lâm Yên có một cảm giác rất giống Đồ tể của tử thần - một đồ đệ cô đã từng dạy dỗ.

Phong cách lái xe rất giống, sự khác biệt duy nhất chính là cái tên học trò của cô không có tính cách trầm lặng giống như Vấn Hiên, lại càng không phải chú cún con ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân.

Đồ tể của tử thần ngoại trừ sư phụ của mình ra thì nhìn ai cũng thấy chướng mắt, không phục bất cứ ai lại càng không để sư huynh đệ của mình vào mắt.

Cậu ta là đồ đệ duy nhất của Lâm Yên không được những người khác chào đón nhất.