Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 468: Ai nói tôi không biết!




Lâm Yên: “Ngủ ngon...”

Lát sau, Bùi Duật Thành đi vào phòng ngủ được một lúc rồi mà Lâm Yên vẫn còn đứng ngơ ngác tại chỗ.

Trong khoảng thời gian cô ở đây, trừ hôm Bùi Duật Thành đột nhiên phát bệnh vào cái đêm cô vừa chuyển tới ra thì thời gian còn lại vẫn luôn bình an vô sự, cuộc sống ở chung vô cùng hài hòa.

Cô cũng dần phát hiện ra, nếu như không đụng chạm đến điểm mấu chốt thì Bùi Duật Thành rất hiền lành ấm áp và dễ nói chuyện.

Hằng ngày bọn họ đều bận rộn với công việc của riêng mình nên ở chung lại càng thêm hòa hợp.

Có điều, vì đã kinh qua vài bài học nhớ đời, Lâm Yên đã nhớ kĩ phần nguy hiểm của Bùi Duật Thành, cho nên cô cũng không vì bề ngoài hài hòa này mà trở nên thiếu cảnh giác.

Chuyện này cũng dẫn đến việc Lâm Yên vẫn chưa tìm được một cơ hội thích hợp để đề cập tới chuyện cô đã hứa hẹn với Tinh Trầm.

Sau khi về phòng, Lâm Yên lại đau đầu nghĩ cách.

Đột nhiên Wechat của cô đổ chuông, thông báo cô đã được kéo vào một nhóm chat.

Người kéo cô vào là Tinh Trầm, cô không hay dùng QQ cho nên cô đã cho Tinh Trầm cả WeChat của mình.

Đương nhiên còn một nguyên nhân khác, đó là có thật sự không muốn nhìn thấy cái chữ ký sến súa kia của Tinh Trầm.

Trong nhóm chat, ngoại trừ Tinh Trầm còn một người khác.

Tên của đối phương là: Hoan Hoan Hỉ HỈ Ăn Tết.

Yên Thành Sơ Vũ Cách Tà Dương:[?] Lâm Yên gửi một dấu chấm hỏi.

Hoan Hoan Hỉ Hổ Ăn Tết: [Chị dâu! Em là Tần Hoan nè, tên Wechat của chị nghe hay quá! Rất có tính thưởng thức!]

Lâm Yên:[...] Cái tên này là một dòng huyết lệ, cô không muốn nhắc tới có được không? Tinh Trầm: [Cô Lâm, không biết chuyện kia có tiến triển chưa?] Lâm Yên thở dài, sau đó gửi lại một câu: [Tạm thời tôi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp, tôi thật sự không biết phải làm thế nào mới có thể khiến tâm tình của ngài Bùi trở nên tốt đẹp...] Tinh Trầm: [Tôi hiểu, không sao cả, đằng nào tôi cũng chờ lâu rồi nên vẫn có thể chờ được.]

ngắm trăng vừa trò chuyện về “triết học nhân sinh” chẳng hạn...] Lâm Yên: “.” Vừa vừa phai phải thôi! Lâm Yên chán nản gửi lại một câu: [Không có cơ hội như thế đâu, cảm ơn!] Cô và Bùi Duật Thành ở chung rất tôn trọng và khách sáo với nhau, tối đa là hôn trán chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ, Đầu bên kia, Tần Hoan cũng đau đầu, bèn gửi một tin nhắn thoại qua: “Đừng đùa chứ chị dâu! Tiến triển của hai người thế này...

đúng là quá chậm rồi! Hai người là người của thời đại nào thế hả? Yêu đương lâu như thế rồi mà tiến độ còn không bằng một con ốc sên? Nếu chị không biết làm thế nào thật thì để bọn em dạy chị làm cũng được!”