Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 462: Thần tượng, tôi tới rồi đ y!




Một lát sau, Vân Hiến lên tiếng.

“Lâm Yên, mày đang đùa cái gì thế hả? Tìm một con chó, con mèo vớ vẩn về làm đội trưởng của đội xe?” Ha Hùng nhìn chằm chằm Lâm Yên, lạnh giọng quát, “Tao nói cho mày biết, đừng nói đến đội trưởng, cái thằng nhãi này còn không đủ tư cách làm tay đua dự bị đâu.

Người có tính cách thể này không thích hợp đua xe, về sau mày tránh xa đội xe chúng tạo ra, đừng có ý vào lão gia tử chiếu mày nên muốn làm gì thì làm, mày muốn phá hủy đội xe à? Không có cửa đâu!”.

“Ba nói nhiều với nó như thế làm gì, nếu là con thì đã dứt khoát đá hai đứa nó ra ngoài rồi.” Hạ Minh Khải đứng cách đó không xa, cười mà như không cười nói.

Hạ Nhạc Phong nhìn Lâm Yên, cậu ta muốn lên tiếng bênh vực nhưng không biết nên mở lời thế nào.

“Ha ha, người như thế này mà cô Lâm còn muốn để nó vào đội xe, lại còn làm đội trưởng?” Một hoa tiêu khinh thường nhìn Lâm Yên nói, “Tôi sợ là cô uống hơi nhiều rồi đấy.” “Im miệng!” Hạ Định Khôn nhíu mày quát, trên mặt lộ ra vẻ không vui.

“Lão gia tử, không phải chúng tôi muốn lắm lời đâu.

Là do cô cháu ngoại không nên nết của ông mang người chẳng ra gì vào đội xe nhà họ Hạ.

Cô ta làm thế này chẳng phải là đang đùa cợt chúng tôi sao?” Thanh Lễ nói.

Hạ Định Khôn chưa kịp lên tiếng thì tiếng gõ cửa bất ngờ truyền đến.

Lâm Yên ra hiệu cho Hạ Nhạc Phong đi mở cửa.

Sau đó, Mạc Thư Vân chẳng buồn để ý tới Hạ Nhạc Phong, đi thẳng vào nhà.

“Thần tượng, tôi tới rồi đây!” Mạc Thư Vân cười với Lâm Yên.

“Ngồi đi.” Lâm Yên mỉm cười đáp lại.

“Yes, sir!” Mạc Thư Vân đặt món quà mình mang theo qua một bên, đồng thời lướt mắt nhìn toàn bộ đám người trong phòng.

Sau khi nhìn xong, Mạc Thư Vân nghiêm túc nói: “Xem ra, mọi người ở đây đều là thành viên của đội xe nhà họ Hạ, để tối tự giới thiệu một chút.

Trước kia tôi từng...” À mà thôi quên đi, trước kia giờ cũng chẳng quan trọng, từ nay về sau tôi là đội trưởng của đội xe nhà họ Hạ, mấy người có thể gọi tôi là đội trưởng Mạc...

hay là đội trưởng Thư...

hay là đội trưởng Vân nhỉ?” Đám người chưa ai kịp lên tiếng, Mạc Thư Vân đã lắc đầu nói: “Bỏ đi, đội trưởng Thư nghe không cát tường chút nào, cứ gọi tôi đội trưởng Mạc đi!” Mạc Thư Vân vừa dứt lời, toàn thể đám đội viên hơn chục người nhao nhao cười to:

“Mày là đứa nào, đầu của mày bị cửa kẹp hỏng mất rồi à, lại còn đội trưởng Mạc nữa?” “Lâm Yên, cô hài hước quá rồi đấy!” “Đầu tiên là tìm một thằng nhãi con, sau đó lại tìm một kẻ đầu óc không bình thường tới.

Cô với đội xe chúng tôi có thâm cừu đại hận gì sao?” Nghe những lời cười nhạo của đám đội viên, Mạc Thư Vân hơi nhíu mày lại.

Anh ta không chỉ là đội trưởng mà còn là cổ đông của đội xe nhà họ Hạ đó! Có ai nói chuyện với cổ đông mình như vậy sao? Mặc dù chỉ còn thiếu một bước kí hợp đồng, nhưng có thể tôn trọng anh ta một chút không? “Cậu, cậu và cậu...

còn cậu nữa...

đúng thế, tất cả mấy người đều bị khai trừ!” Mạc Thư Vân chỉ vào đám Thanh Lễ, cười nói.

Lời của Mạc Thư Vân lại đưa tới một tràng tiếng cười nhạo: “Ha ha ha, cái thằng ngu này nói cái gì vậy? Tôi bị khai trừ?” “Còn tôi nữa này, tôi cũng bị khai trừ rồi này, cười đến chảy cả nước mắt!”