Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 436: Anh luôn ở trong trái tim em




Là một nữ hán tử chân chính, Lâm Yên bày tỏ cô thật sự không gọi ra miệng được.

“Anh em còn đang mong chị bất kính với anh ấy thì có.” Bùi Vũ Đường đứng bên lèm bèm.

Lâm Yên: “...” Cái thằng nhóc láo toét này có thể ngậm miệng lại được không? Lâm Yên đảo đảo tròng mắt, rồi nhìn Bùi Duật Thành nói: “Ngài Bùi, thật ra thì tôi cảm thấy tôi gọi là “ngài...

cũng tốt lắm mà...” Bùi Duật Thành nhướng mày, nhìn cô: “Ồ! Sao cô Lâm lại nói như vậy?” Lâm Yên họ nhẹ một tiếng rồi chậm rãi giải thích: “Ý nghĩa của từ ngài” này chính là...

chính là...

anh luôn ở trong trái tim em.” (*) Chỗ này Lâm Yên mượn cách viết của từ 2 để cắt nghĩa, từ đời được tạo thành từ 2 từ (đại từ nhân xưng bạn/anh tương đương với you trong tiếng Anh) và D (trái tim).

Bùi Duật Thành: “...”

Bùi Nam Nhứ: “...”

Bùi Vũ Đường: “...”

Ngài = anh luôn ở trong tim em...

Câu nói này nhẹ nhàng đánh vào trái tim của Bùi Duật Thành.

Trong nháy mắt, Bùi Duật Thành có cảm giác cả thế giới trước mắt mình đều hòa tan, vốn dĩ cải xưng hô vẫn luôn kéo dãn khoảng cách giữa hai người bọn họ đột nhiên trở nên dễ nghe.

Một lúc lâu sau, Bùi Duật Thành cười nhẹ một tiếng đầy bất đắc dĩ, cưng chiều nói với cô: “Cô Lâm thật biết cách dỗ người khác.” Hai gò má Lâm Yên đỏ bừng lên, cô đâu có biết gì đâu, rõ ràng người tán tỉnh khiến người ta không sống nổi là anh mà! Bùi Vũ Đường nghe Bùi Duật Thành nói vậy lập tức gật đầu như giã tỏi hưởng ứng.

Chị dâu quả thật là rất biết cách dỗ người, cái lưỡi kia thật sự quá đỉnh.

Cậu ta xem thể là đủ rồi, quỳ lạy nào!

Sáng ngày hôm sau.

Lâm Yên ngủ một mạch đến khi tự tỉnh lại, hiện tại mọi chuyện của cô đều đã được giải quyết cả rồi, coi như có thể nghỉ ngơi được một thời gian.

Tiếp theo cổ chỉ cần chờ chị Lắng sắp xếp công việc nữa là được.

Lâm Yên vừa mới rửa mặt xong đã nghe thấy Bùi Vũ Đường gọi với vào từ ngoài cửa.

“Ba ơi, ba có trong phòng không?” “Cửa không khóa.” Lâm Yên đáp.

Bùi Vũ Đường đẩy cửa bước vào.

Hôm nay cậu ta hơi khác so với mọi khi, cứ như vừa mới hút thuốc lắc xong vậy, trong mắt toàn là sự hưng phấn.

“Sao mà trông vui thể, đội xe thắng à?” Lâm Yên nhìn Bùi Vũ Đường, nói.

“Đội xe?” Bùi Vũ Đường nghe Lâm Yên nói vậy thì ngây ra một lúc, sau đó lắc đầu nói, “Không thắng, gần đây đội xe có đấu mấy trận thật nhưng thua nhiều thắng ít...

À, đội xe của con có đấu với đội xe nhà họ Hạ một trận, đội con thắng được mỗi đội nhà họ Hạ thôi!” Lâm Yên: “.” Có thể đừng cường điệu chuyện thắng đội xe nhà họ Hạ với cô được không? Thắng đội xe nhà họ Hạ chẳng phải là chuyện tất nhiên sao? Có điều, cô cũng không lo cho đội xe nhà họ Hạ, số tiền tài trợ và đầu tư thu hút được đợt trước đã đủ để cho nhà họ Hạ trang bị lại đội xe rồi.

“Con tới không phải để nói chuyện thắng đội xe nhà họ Hạ!” Bùi Vũ Đường nhìn ngó xung quanh rồi lấm lét tiến gần đến Lâm Yên.

Trong bộ dạng này của Bùi Vũ Đường, Lâm Yên thấy khó hiểu, cái tên nhóc này gặp quỷ à? “Chị dâu, em chỉ nói cho chị thôi, chị đừng nói ra ngoài nhé, bất cứ ai cũng không được nói!” Bùi Vũ Đường dặn dò cẩn thận.

“Rốt cuộc có chuyện gì mà lấm lét như vậy?” Lâm Yên bị Bùi Vũ Đường gợi lên lòng hiếu kỳ.