Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 434: Rốt cuộc hai người có đang yêu đương không?




“Hả...” Lâm Yên không ngờ ông chủ mới này lại “hòa đồng” như thế, cho nên nhất thời cô không biết phải trả lời thế nào.

Bùi Nam Nhứ đứng bên cạnh cũng cảm thấy bất đắc dĩ: “Sở tổng, chẳng phải tôi đã nói với anh rồi à? Tôi đề cử Lâm Yên chẳng qua là vì tôi cảm thấy cô ấy rất có tiềm năng.” Sở Gia Nghêu chẹp miệng một cái, tỏ vẻ “có quỷ mới tin”: “Cậu cho là tôi mới quen biết cậu ngày một ngày hai sao? Từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ hỏi đến chuyện của công ty thể mà giờ lại đề cử một nghệ sĩ cho tôi, chắc chắn có mờ ám!” Vẻ mặt của Sở Gia Nghêu rất chắc chắn Bùi Nam Nhứ bất đắc dĩ liếc nhìn Lâm Yên, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng Sở Gia Nghêu sẽ càng có suy nghĩ lệch lạc mất thôi.

Quả nhiên, ngay sau đó Sở Gia Nghêu đã híp mắt hỏi: “Hai người thành thật khai báo cho ông chủ hai người đi, rốt cuộc hai người có đang yêu nhau không?” “Khụ..” Lâm Yên suýt nữa bị lời này dọa chết, cô với Bùi Nam Nhứ...

yêu nhau? Làm sao có thể! Bùi Nam Nhứ bất lực nói: “Sở tổng, không có đâu, quan hệ giữa chúng tôi không như anh nghĩ” Lâm Yên cũng phụ họa: “Làm sao có thể chứ! Tuyệt đối tuyệt đối không có chuyện đó!” Sở Gia Nghêu đăm chiêu nhìn qua nhìn lại hai người họ: “Nếu không yêu nhau thì tại sao Nam Nhớ lại che chở cô như vậy? Tuy cậu ta đối xử với ai cũng rất hòa đồng nhưng sẽ không quan tâm đến ai cả, nhất là với nghệ sĩ nữ!” Lâm Yên: “...” Lâm Yên coi như đã nhìn ra, Sở Gia Nghêu này không những nhiều chuyện mà còn là một con cáo già không dễ lừa, để tránh cho suy đoán của anh ta đi theo chiều hướng nguy hiểm hơn, cô đành nói: “T...thật ra quan hệ của tôi với ảnh để Bùi được xem như là quan hệ họ hàng!” “Họ hàng?” Sở Gia Nghêu sửng sốt, “Sao tôi không biết nhà họ Bùi có một người họ hàng nào như cô?” Không phải Sở Gia Nghêu khinh thường Lâm Yên, mà là nhà họ Bùi có danh vọng như thế nào chứ, đương nhiên càng không có khả năng có một người họ hàng như Lâm Yên.

Lâm Yên họ nhẹ một tiếng, rồi dùng thái độ như đối phó với Đa Đa trước kia, nói: “Chính là loại họ hàng rất xa ấy, cũng không có quan hệ máu mủ gì...

Coi như ảnh để Bùi là người tốt nên mới giúp đỡ tôi một chút ấy mà...” Sở Gia Nghêu lại nheo mắt hỏi: “Cứ coi như cô nói thật đi, thế nhưng tại sao trước đây Bùi Nam Nhứ không giúp cô, mà phải chờ tới tận bây giờ?” Lâm Yên hết nói nổi, nhỏ giọng lầm bầm, bởi vì gần đây cô và anh trai của Bùi Nam Nhứ mới yêu nhau, cho nên cô mới trở thành họ hàng của Bùi Nam Nhứ có được không...

Bùi Nam Nhứ nghe thấy Lâm Yên lầm bầm như vậy thì cảm thấy dở khóc dở cười, những lời này của Lâm Yên quả thật không sai chút nào.

“Cô nói cái gì?” Sở Gia Nghêu không nghe rõ.

Lâm Yên liền đổi giọng: “Không có gì không có gì, tôi nói là từng chữ tôi đang nói đều là thật, không dám dối gạt Sở tổng.

Nếu như tôi nói dối sẽ bị thiên lôi đánh vỡ đầu!” Sở Gia Nghêu sờ cằm: “Thật chứ..” Cuối cùng Bùi Nam Nhứ chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ra cắt đứt cuộc “hỏi cung” của Sở Gia Nghêu, anh ta nói với Lâm Yên: “Lâm Yên, cô đi về trước đi.” “Àà được, tôi đi trước đây.” Lâm Yên liền nhanh chân lách người chuồn đi, tránh cho Sở Gia Nghêu giữ lại truy hỏi.