Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 416: Gả cho tôi




hẹn hò một lần tốn biết bao nhiêu là tiền!” Lâm Yên vừa nói vừa tỏ ra đau đớn, hoàn toàn không có vẻ đang qua loa lấy lệ, thật sự keo kiệt đến tận cùng.

Phùng An Hoa: “...”

Bùi Nam Nhứ: “...”

Lâm Yên: “Sản xuất Phùng thấy tôi nói có lý không? Cho nên mấy chuyện yêu đương này thật sự tiêu tốn quá nhiều tiền, tôi không muốn yêu đương chút nào hết!” “...” Phùng An Hoa im lặng nhìn lướt qua dòng chữ trên túi vải của Lâm Yên: Chỉ có tiền mới có thể xóa tan nỗi buồn...

Vốn dĩ Phùng An Hoa cũng biết Lâm Yên sẽ từ chối nhưng không ngờ cô lại lấy lí do như vậy.

Lí do để không yêu đương này đúng là một dòng nước mát trong lành ở cái giới giải trí này...

Cuối cùng, trong tiếng tính toán chi li thao thao bất tuyệt của Lâm Yên thì Phùng An Hoa đã quyết định tạm thời bỏ qua suy nghĩ này.

Sau khi ông ta rời đi, Lâm Yên liền thở phào một hơi.

Thế nhưng cô vừa chuẩn bị rời đi thì cánh cửa phòng phía sau cô đột nhiên vang lên một tiếng, rồi mở ra.

Lâm Yên xoay người lại, sau đó thấy Bùi Nam Nhứ đứng ở cửa cùng với...

Bùi Duật Thành! Lâm Yên: “!!!”

Sao Bùi Duật Thành lại ở đây? Thể tức là vừa rồi Phùng An Hoa giới thiệu bạn trai cho cô đều bị anh nghe thấy hết rồi...

Ngay cả chuyện cô nói không muốn yêu đương cũng bị nghe thấy...

“Ha ha...

ngài Bùi...

sao ngài lại tới đây?” Lâm Yên gượng cười, vẻ mặt như ngày tận thế đã tới rồi.

Bùi Duật Thành: “Tới đón cô.” Lâm Yên: “...

vậy làm phiền ngài quá rồi! Thật ra thì tôi có thể tự đi về...” Bùi Duật Thành như cười như không nhìn cô: “Không thích đàn ông quá vật chất?”

Lâm Yên: “...” Bùi Duật Thành: “Không muốn yêu đương?” Lâm Yên: “...” Quả nhiên là nghe được...

Má nó! Sao ảnh để Bùi không một báo cho cô! Bùi Nam Nhứ nhận được ánh mắt ai oán của Lâm Yên thì bất đắc dĩ sờ mũi, năng lực quan sát của anh cả ở cái tầm nào chứ, sao anh ta dám làm mấy chuyện mờ ám ngay dưới mí mắt anh ấy được? Lâm Yên đang nhăn nhó nghĩ hết mọi cách xem nên giải thích như thế nào thì Bùi Duật Thành không nhanh không chậm nói: “Thật ra chuyện này cũng không phải là không có cách giải quyết.” “Hả?” Lâm Yên ngẩn người.

Cách gì?

Bùi Duật Thành nhìn thẳng vào ánh mắt mê man của cô, chậm rãi nói: “Gả cho tôi.” Lâm Yên: “...”

Lâm Yên suýt chút nữa bị ba chữ này dọa cho chết: “Khụ khụ khụ...

ngài...

ngài nói cái gì cơ?” Ngay cả Bùi Nam Nhứ đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên đến mức...

ho sù sụ.

Bùi Duật Thành vô cùng bình tĩnh nói: “Sau khi kết hôn thì không cần phải lo cưa đôi tiền.

Còn về chuyện tiền bạc tất nhiên sẽ chẳng phân ra là tiền của tôi hay của cô, tài sản của tôi đều do cô giữ.” Lâm Yên: “...” Đại lão! Ngài đừng đùa quá trớn như vậy mà! Đại lão giàu nhất cả nước đang đứng trước mặt cô, nói với cô rằng cô hãy gả cho anh đi, tiền của anh đều do cô giữ cả...

Ai mà có thể chịu nổi chứ?

Tiểu kịch trường.

Bùi Duật Thành: “Gả cho tôi, tiền của tôi đều là của cô.” Lâm Yên: “Ok, tôi gả.” Quần Quần: Yay, hoàn truyện rồi