Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 405: Đừng đưa ra giả thuyết đáng sợ như vậy




nhưng tôi không yêu cầu nhiều, chỉ cầu xin cô thử một lần có được không? Tôi nguyện trả bất cứ giá nào!” Tinh Trẫm nói rồi khuỵu gối, quỳ trước mặt Lâm Yên.

Lâm Yên vội vàng ngăn cậu ta lại: “Đừng, tôi không nhận nổi đâu.”

Lâm Yên trầm mặc suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Như vậy đi, để sau này tôi tìm cơ hội nói với ngài Bùi chuyện này...

thế nhưng kết quả cuối cùng thể nào thì tôi không dám chắc.” Tinh Trầm nghe Lâm Yên nói vậy lập tức cảm kích không thôi: “Cảm ơn! Cảm ơn cô Lâm! Sau này cô cần tôi làm gì, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối!” Lâm Yên đầy bất đắc dĩ: “Tôi nào có yêu cầu gì nhiều, chỉ hy vọng sau này...

sau này nếu như nhỡ...

tôi nói là nhỡ...

nhỡ đâu tối với ngài Bùi của mấy người chia tay...

Đến lúc đó hai chúng tôi đánh nhau thì mấy người nhớ giúp tôi giữ mạng...” Tinh Trầm: “.” Tần Hoan: “...” Tấn Hoạn kinh hoàng nói: “Bà cô tổ của tôi ơi! Cô đừng đưa ra giả thuyết đáng sợ như vậy chứ! Nhưng mà, sau này nếu cô gặp khó khăn gì thì tôi với Tinh Trầm sẽ dốc hết sức hỗ trợ, tuyệt đối không từ chối!” Tinh Trầm cũng mạnh mẽ gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Lâm Yên thở dài một hơi, đáp: “Thôi được rồi, cứ quyết định như vậy đi.

Nhưng mấy người cũng đừng có gấp, phải qua một thời gian nữa để tôi tìm được cơ hội thích hợp mở lời, nếu không...

mấy người vừa mới chọc giận ngài ấy mà tôi lại nói vào thì hậu quả chỉ càng bết bát hơn mà thôi.” Tinh Trầm gật đầu, nói: “Tất cả nghe theo cổ Lâm sắp xếp, nếu như có gì cần đến tối thì bất cứ lúc nào cô cũng có thể gọi cho tôi.”

“Um.”

Lâm Yên sợ Bùi Duật Thành phát hiện bọn họ ở đây “mưu đồ bí mật” cho nên nói xong là cô lập tức để hai người họ rời đi.

Đúng lúc, canh giải rượu cũng sôi.

Lâm Yên múc canh ra nếm thử một ngụm, chua chua dìu dịu có vẻ cực kì thành công.

Nhưng mà Bùi Duật Thành có nếm ra được vị gì đâu...

Lâm Yên thăm dò nhìn thoáng qua phòng khách rồi dứt khoát bưng canh giải rượu đi ra.

Lúc này Bùi Duật Thành vẫn đang ngồi xem tài liệu như ban nãy, quanh thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng cấm người sống tới gần.

Lâm Yên thở hắt ra một hơi lấy can đảm bưng canh tới, “Ngài Bùi, canh giải rượu đã nấu xong rồi, ngài có muốn uống bây giờ không?” “Um.” Bùi Duật Thành đang muốn đỡ lấy bát canh thì Lâm Yên nói: “Nóng lắm, để tôi, để tôi đút cho ngài.” Bùi Duật Thành có chút ngoài ý muốn nhìn Lâm Yên: “Cảm ơn cô Lâm”

P/s: Lăng Nguyệt và Quý Lan không phải là cùng một người nhé các bảo bối.