Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 4: Chỉ có cô ấy mới có thể cứu lão đại




Dù sao cô ta cũng đã lựa chọn quên đi lão Đại.

Để cô ta lên xe trước, đợi đến khi tình trạng lão Đại bình ổn lại thì lập tức đuổi cô ta đi, không để lão Đại nhìn thấy cô ta là được.

Người thanh niên đã có quyết định, anh ta bước nhanh về phía trước.

“Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý...” Lâm Yên không ngừng xin lỗi.

Có lẽ cô phải đi tìm ngôi chùa nào đó để cúng bái, không hiểu tại sao dạo gần đây liên tục bị đen đủi quấn thân? “Đừng ồn ào nữa.” Người thanh niên đi đến bên cạnh Lâm Yên.

Nhìn thấy người thanh niên, sắc mặt người lái chiếc xe và phải Lâm Yên chuyển sang thái độ cung kính, vô thức lùi ra phía sau vài bước.

“Cô...

tên là gì?” Người thanh niên vô cảm hỏi Lâm Yên.

“Lâm Yên.” Lâm Yên thành thật trả lời.

“Cô Lâm đúng không, tôi thấy cô hình như bị thương? Đi theo tôi, trên xe có hòm sơ cứu, giúp cô xử lý vết thương một chút.” Người thanh niên ngẫm nghĩ sau đó đưa ra một lý do mà mình cho là hợp lý.

“A...” Lâm Yên hơi sững sờ, con đường này vốn không phải dành cho người đi bộ, là do cô thất thần đi vào.

“Giúp cô băng bó lại.” Người thanh niên cau mày, lặp lại đề nghị.

Khả năng hồi phục sức khỏe của Lâm Yên so với người thường nhanh hơn rất nhiều, cô bèn từ chối: “Không cần đâu, chuyện nhỏ ấy mà, lát nữa là ổn thôi.

Có làm hỏng xe của các anh không? Lỗi do tôi, tôi sẽ đền...”

“Cô đền nổi chắc?” Lái xe đứng bên cạnh nhỏ giọng lẩu bầu, lập tức bị người thanh niên cho một ánh mắt cảnh cáo dọa cho run bắn, không dám nói tiếp nữa.

“Đi thôi, băng bó lại.” Người thanh niên mặc kệ thái độ của Lâm Yên, dẫn cô đến giữa đoàn xe.

Nhìn chiếc siêu xe trước mắt, trong mắt Lâm Yên như có rất nhiều trái tim đang bắn bùm bùm.

Chiếc xe này đối với một tay đua như cô mà nói...

hoàn toàn không có năng lực chống cự.

Cuối cùng Lâm Yên vẫn đi theo người thanh niên lên xe.

Vào trong xe, Lâm Yên mới phát hiện phía sau chiếc xe còn có hai người.

Một người là một cô gái mặc đồ đen bó sát, buộc tóc đuôi ngựa cao, mang dáng vẻ lạnh lùng.

Người còn lại đeo một chiếc kính gọng vàng, nằm ở hàng ghế cuối, trông có vẻ rất yếu.

Chiếc đồng hồ trên tay anh ta còn không ngừng vang lên những tiếng cảnh báo “tít tít tít...”

“Cô?”

Lúc cô gái mặc đồ đen trông thấy khuôn mặt Lâm Yên thì chấn kinh.

Nhưng người thanh niên đã nhanh chóng ra hiệu bằng mắt cho cô ta.

Nhận được ám hiệu, cô gái mặc đồ đen khôi phục lại biểu cảm, từ đầu đến cuối không hề mở miệng.

“Vết thương của tôi...

thật sự không đáng ngại, lát nữa là ổn thôi.” Lâm Yên hơi bất đắc dĩ nói với người thanh niên.

Chỉ là vết thương nhỏ, đâu cần phải băng bó chứ? “Sao có thể thể được? Dù sao cũng là do chúng tôi không cẩn thận đâm phải cô.” Người thanh niên đấu thể cho Lâm Yên xuống khỏi xe lúc này.

Lâm Yên chưa kịp nói tiếp thì âm thanh cảnh báo “tít tít tít” đột nhiên giảm tần suất.