Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 387: Giả vờ dịu dàng




Tần Hoan vươn vai, nói: “Tôi đã nói rồi, có cô ấy ở đây thì sẽ không có chuyện gì mà, mấy người cứ thích quan tâm vô ích!” Tinh Trầm thấy dáng vẻ không tin không phổi này của Tần Hoan thì chỉ lườm anh ta một cái, cánh tay trái cũng vô thức giật một cái theo thói quen khiến nó phát ra âm thanh kim loại va chạm vào nhau.

Là do Tần Hoạn may mắn, chưa gặp lúc anh Duật thật sự mất khống chế, còn cậu ta thì đã gặp rồi...

Đến tận bây giờ, cậu ta vẫn không dám nhớ lại tình hình lúc đó.

Sau lần ấy cậu giữ được mạng nhưng mất một cánh tay, cũng có thể xem như là phúc lớn mạng lớn rồi.

Sau khi xác định tình trạng của Bùi Duật Thành đã hoàn toàn ổn định lại, đám người mới kéo nhau rời đi.

Trong phòng ngủ rộng rãi sáng sủa.

Lâm Yên nằm cạnh Bùi Duật Thành và thức trắng cả một đêm.

Tay cô cẩn thận nắm lấy tay anh, cả một buổi tối chưa từng dám buông lỏng.

Cô rất sợ, nếu cô buông tay ra thì cái đồng hồ màu bạc kia sẽ lại bắt đầu kêu.

Cô sai rồi, cô thật sự sai rồi! Đột nhiên Lâm Yên phát hiện mình đã phạm phải một sai lầm cực kì to lớn! Lúc trước cô vẫn tự nhủ với bản thân rằng phải tin tưởng mặt hiền lành, săn sóc của Bùi Duật Thành, nhưng lại quên mất mặt vô cùng đáng sợ của anh.

Cô đã quên, tất cả những dịu dàng thiện lương ấy đều là lớp ngụy trang.

Chỉ là anh ngụy trang quá thành công...

Cô đã bị dáng vẻ thiên sứ của anh dụ dỗ từng bước đi vào địa ngục...

Nhưng mà chuyện này không thể trách cô được, trên thế giới này không có bất cứ ai có thể chịu đựng được khi người đàn ông này cố gắng tỏ ra dịu dàng săn sóc.

Chính miệng cô nói muốn chuyển tới đây ở, bây giờ có muốn đổi ý cũng không nói ra nổi.

Huống hồ cô cũng không dám TT Cả một đêm Lâm Yên đều trong tình trạng khẩn trương cao độ.

Đột nhiên, bàn tay cô đang nắm khẽ cử động.

Lâm Yên nhìn theo cánh tay, nhìn tới gương mặt anh.

Không biết anh đã tỉnh từ lúc nào và đang lẳng lặng ngắm nhìn cô bằng đôi mắt nặng nề.

Lâm Yên hoảng sợ, suýt nữa nhấc chân bỏ chạy.

Cô rụt cổ lại, không dám thở mạnh, khẽ ho nhẹ một tiếng rồi cẩn thận mở miệng: “Ngài Bùi...

ngài...

ngài tỉnh rồi...” Bùi Duật Thành không nói gì, ánh nắng ban sớm chiếu lên gương mặt anh nhưng lại không thể hòa tan sự lạnh lẽo và âm trầm trên đó.

Dáng vẻ im lặng của Bùi Duật Thành khiến Lâm Yên thật sự bất an, cô nín thở không dám lên tiếng.

Nhỡ đâu cô hở mồm lại kích thích anh thì phải làm thế nào? Không biết đã bao lâu trôi qua, ánh mắt của Bùi Duật Thành chuyển xuống bàn tay đang nắm tay mình của cô.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng cọ một cái vào lòng bàn tay của cô rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Hối hận rồi?” Lâm Yên nghe vậy liền giật thót tim.

Ánh mắt của Bùi Duật Thành lúc này giống như anh đã nhìn thấy cô, giống như cô không thể giấu giếm anh bất cứ thứ gì vậy.

Người này thật đáng sợ.

Chỉ cần liếc mắt một cái đã biết ngay cô đang nghĩ gì.

Hơn nữa, Bùi Duật Thành của lúc này cho cô một cảm giác cực kì xa lạ, khiến cô có cảm giác như bản thân chưa giờ thật sự quen biết cũng như hiểu được con người trước mắt này?