Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 377: Có ăn cũng không chết




Lâm Yên: “...” Không ngờ ngay cả thần tượng cũng từ bỏ cô.

Lâm Yên thoáng nhìn về phía nhà bếp, không nhịn được mà hỏi Bùi Nam Nhứ: “Ảnh đế Bùi, tôi có một câu hỏi thế này...

không lẽ ngài Bùi không biết đồ ăn của ngài ấy làm ra rất...

khó ăn sao?” Cô nhớ hôm đó chính Bùi Duật Thành cũng ăn mà.

Bùi Nam Nhứ nghe vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, sau đó lắc đầu trả lời: “Anh cả...

thật sự không biết.” “Sao lại không biết được chứ? Chính ngài ấy cũng ăn mà!” Lâm Yên khó hiểu.

Bùi Nam Nhứ trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng đáp: “Bởi vì...

từ nhỏ anh ấy đã không có vị giác rồi.” “Cái gì...” Lâm Yên nghe xong liền ngẩn ra, cô không ngờ được nguyên nhân lại là như vậy.

“Anh nói...

ngài ấy không có vị giác?” Lâm Yên sửng sốt hỏi lại.

“Đúng vậy, những gia vị hay vị mà người bình thường dễ dàng cảm nhận được như mắm muối tượng dầu hay chua cay mặn ngọt thì anh ấy không thể cảm nhận được.” Bùi Nam Nhứ giải thích.

“Thì ra là vậy...

chẳng trách.” Lâm Yên lầm bầm, “Nhưng tại sao lại không có vị giác chứ? Có nguyên nhân gì à? Không có cách nào trị được sao?” “Chuyện này...

tôi cũng không rõ lắm, từ khi tôi có trí nhớ thì anh cả đã không có vị giác rồi.

Có vẻ như là sinh ra đã thế, anh ấy cũng không thích người khác nhắc tới chuyện này, nhưng...

khụ...

anh cả thật sự rất thích nấu ăn, trước đây hay nấu cho bọn tội ăn...” Bùi Nam Nhứ bất đắc dĩ nói.

Tuy Bùi Nam Nhứ hay ở chung với Bùi Duật Thành nhưng anh ta thật sự không chịu nổi tài nghệ nấu nướng của anh trai mình.

Lâm Yên: “A...” Sao cô lại hơi nghi ngờ về lí do thực sự khiến Bùi Vũ Đường phải bỏ nhà đi bụi đi? Chắc không phải nguyên nhân chính là vì không ăn nổi cơm do Bùi Duật Thành nấu đấy chứ?

Đúng lúc này, Bùi Nam Nhứ nhận được một cuộc điện thoại, đại khái là người đại diện gọi điện thúc giục.

Sau khi nghe điện thoại xong, Bùi Nam Nhứ nói: “Tôi đi trước, nhờ chị chăm sóc cho anh tôi.” “Được được, không thành vấn đề, anh cứ yên tâm đi!” Sau khi Bùi Nam Nhứ rời đi, Lâm Yên rối rắm đứng nguyên tại chỗ.

Vốn dĩ cô còn đang nghĩ tuyệt đối không thể để Bùi Duật Thành đi nấu cơm, thế nhưng sau khi nghe Bùi Nam Nhứ nói thì cô lại do dự.

Nếu như giờ cô ngăn cản không cho anh nấu cơm thì chẳng phải là cô đang tỏ ra ghét bỏ anh sao...

Như vậy thật sự rất tổn thương! Thế nhưng, nếu không ngăn cản thì người bị tổn thương là cô...

Ánh mắt của Lâm Yên chuyển sang bóng người cao lớn trong nhà bếp.

Lúc này, Bùi Duật Thành đã cởi áo khoác ngoài ra và xắn cao tay áo để rửa rau..

Ôi, tại sao chỉ làm cơm thôi mà cũng đẹp thế chứ lại? Thôi bỏ đi, chỉ là một bữa cơm thôi à, có gì mà không được! Đằng nào ăn cũng không chết! Bùi Duật Thành nhanh chóng nấu xong cơm.

Thật lòng mà nói thì từng động tác khi Bùi Duật Thành khi nấu ăn rất đẹp.

Nhất là hai cánh tay thon dài kia, từng động tác thái cắt, nêm nếm đều khiến người ta không dời nổi mắt, giống như thể đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Nếu mà chỉ nhìn quá trình anh nấu ăn thôi thì chắc chắn ai nấy đều mong ngóng thành phẩm sắp ra lò.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là chưa bao giờ nếm thử đồ ăn của Bùi Duật Thành nấu...