Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 372: Tôi phụ trách đón cô




Cô lập tức xấu hổ nói: “Khụ khụ...

sao ngài cũng tới thế này?” Hôm nay Bùi Duật Thành mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với áo len lông cừu mỏng màu xám nhạt và khoác thêm một chiếc áo khoác đen bên ngoài, trông cực kì phong độ, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

“Xem ra, cô Lâm có vẻ rất hài lòng với người mới là tôi nhỉ?” Anh nói.

Lâm Yến không ngờ mình chỉ ngả ngớn một câu đã bị tóm, đành bất chấp đưa lao phải theo lao: “Hài lòng hài lòng! Đương nhiên hài lòng! Không thể hài lòng hơn được nữa!” Đứng một bên làm bóng đèn - Bùi Vũ Đường: “...” “À, sao Tam thiếu lại gọi cả ngài tới? Mấy chuyện nặng nhọc như dọn nhà thế này sao có thể làm phiền ngài chứ! Sức khỏe ngài đang yêu cơ mà!” Lâm Yên oán trách.

Bùi Vũ Đường nghe vậy lại càng thấy oan ức: “...” Vậy muốn cậu phải làm thế nào đây? Hơn nữa, anh cả đang yếu??? Giá trị chiến đấu của anh ấy khủng bố đến mức đáng sợ có được không? Thôi bỏ đi, đằng nào đó cũng là lời do chính miệng cậu nói nên có thể làm gì được nữa đây? Chỉ có thể câm lặng nuốt nước mắt vào trong lòng mà giúp anh cả hold (giữ vững) hình tượng ốm yếu thôi.

Bùi Duật Thành nhìn cô sốt sắng lo cho sức khỏe của anh bèn đưa tay xoa đầu cô: “Không sao, Vũ Đường phụ trách dọn nhà, tôi phụ trách đón cô.”

Tiếng nói trầm dịu vang lên bên tai khiến trái tim nhỏ của Lâm Yên không khống chế được đập thình thịch thình thịch, phải lấy tay che lại.

Cho dù có bị anh trêu ghẹo không biết bao nhiêu lần thì lần nào cũng đều khiến cô giống như một thiếu nữ mười tám tuổi mới biết yêu lần đầu...

Bùi Vũ Đường lần thứ ba rơi vào trầm mặc: “..”? Cậu ai oán nhìn hai người họ, cuối cùng không nhịn được nói: “Tuy em thích đồ ăn cho chó của hai người, nhưng điều đó không có nghĩa là hai người có thể giết chó có được không?”

Ba người lên lầu, đi vào nhà trọ của Lâm Yên.

Hầu hết đồ đạc của Lâm Yên đã được thu dọn từ hôm qua, chỉ còn chút ít đồ vật lẻ tẻ.

Lâm Yên lại kiểm tra lại một lần nữa xem mình có bỏ quên thứ gì không.

Bùi Duật Thành đứng trong phòng khách quan sát căn nhà vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này.

Ánh mắt anh khẽ lướt qua tờ giấy nhắn Lâm Yên để lại cho anh lần trước, không khỏi nhếch môi cười.

Mẫu giấy nhắn đó vẫn còn dán trên đèn ngủ.

“Cái đèn này chỉ có cần nữa không?” Bùi Vũ Đường vừa dọn đồ vừa hỏi, “Í, sao trên cái đèn này lại có dán giấy nhắn thế này? Chị viết cái gì thế? Không được tới gần Bùi...” Lâm Yên đang cắm đầu sửa soạn đồ đạc lập tức biến sắc, hùng hục lao đến ném cả cái đèn lẫn tờ giấy nhắn kia vào thùng rác: “Không cần! Không cần! Vứt hết!” “...” Bùi Vũ Đường lại tiếp tục thu dọn, lúc cậu ta nhấc một cái túi lên thì vô tình nhìn thấy những đồ đạc bên trong đó, liền nghệt mặt ra hỏi: “Chị dâu, sao ở đây lại có một dây tỏi thế này? Chị giữ thứ đồ chơi này làm gì thế?”