Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 361: Bà đổi thần tượng rồi?




Khi trước Lâm Yên đã nói muốn buông bỏ tất cả một lòng tập trung kiếm tiền nên không có khả năng cô lại chạy đi yêu đương được.

Huống hồ, cô vừa mới trải qua một cuộc tình thối nát với Hàn Dật Hiển thì lại càng không thể có bạn trai mới trong khoảng thời gian ngắn như vậy được.

Mà chưa kể đối tượng lại còn là một người đàn ông tuyệt đối không có khả năng xuất hiện trước mặt cô.

Lâm Yên: “...”

Lâm Yên cảm thấy cực kì bất đắc dĩ và ấm ức, tại sao dạo này ăn ngay nói thật lại không một ai tin chứ? Lâm Yên: “Không phải ngoại tình! Bạn trai có thể đổi nhưng thần tượng thì tuyệt đối không thể! Tôi có bạn trai thật mà! Sao không ai chịu tin tôi chứ?” Uông Cảnh Dương: “Tin cái quỷ ấy!” Lâm Yên: “.

” Không sai, đúng là cô gặp quỷ nên mới có thêm một người bạn trai chẳng biết ở đâu chui ra thế này! “Bà muốn tôi tin chuyện ông chủ của Tập đoàn JM là một người không những có vấn đề về đầu óc mà còn bị mù? Bà cảm thấy chuyện này có khả năng sao?” Uông Cảnh Dương khinh bỉ nhìn cô.

Lâm Yên híp mắt nói: “Ông nói cái gì? Có giỏi thì lặp lại một lần nữa?” Uống Cảnh Dương sợ đến lạnh cả sống lưng, phải lùi lại mấy bước mới dám lên tiếng: “Ý tôi là...

bà là một người cực kì có nội hàm...

người bình thường hoàn toàn không thể cảm nhận được...

Trừ khi người đó cũng có nội hàm, không phải dạng người nông cạn như tôi mới có thể get (cảm nhận) được!” Lâm Yên hít một hơi thật sâu, thật sự cô quá lười để giải thích với cậu ta.

Lúc trước cô không nói với cậu ta là vì cô đã lường trước được chuyện này.

Nhưng mà, cái nên nói đều đã nói, đến lúc đó Uông Cảnh Dương không thể trách cô không nghĩa khí, không nói cho cậu ta biết được.

“À đúng rồi, bà vừa nói là có chuyện muốn nói với tôi, là chuyện gì vậy?” Uông Cảnh Dương đột nhiên nhớ ra.

Lâm Yên: “Tôi muốn nói với ông là tôi chuẩn bị dọn nhà! Dọn qua chỗ bạn trai của tôi ở.” Uống Cảnh Dương: “Tỉnh lại đi hỡi người anh em thiện lành! Bà theo đuổi thần tượng đến lú mề rồi hả?” Lâm Yên: “...” Có nhà ông mới là mề! “Đằng nào tôi cũng chuẩn bị chuyển nhà.” Lâm Yên nói thẳng.

Thái độ của Lâm Yên khiển Uông Cảnh Dương hơi bất ngờ, nhíu mày nói: “Bà lại muốn chuyển đi đâu? Chẳng phải mới thuê được có mấy tháng thôi sao?” Lâm Yên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu ông đã không muốn tin tối dọn qua chỗ bạn trai thì ông có thể nghĩ là tôi chuyển vào kí túc xá của công ty.” Ài, Bùi Duật Thành sắp là ông chủ của cô, nói là “kí túc xá” của công ty hình như cũng không có gì đá nhau? “Với thành tích nát bét của bà? Công ty không đá bà đi đã là may mắn lắm rồi, giờ còn sắp xếp cả kí túc xá?” Uông Cảnh Dương càng tỏ vẻ không tin.

Lâm Yên hừ một tiếng: “Bà đây nhảy qua công ty khác không được sao? Công ty mới cho bà đây ở biệt thự hơi bị lớn đấy nhé!” Uông Cảnh Dương thấy cô muốn chuyển đi thật thì sắc mặt lập tức đen hơn nữa: “Để tôi nhắc bà một câu, đừng quên bà đã thanh toán tiền thuê nhà cả một năm! Hiện giờ bà dọn đi thì tiền thuế cũng không được trả lại đâu!” Lâm Yên nghe xong liền ngẩn ngơ, trái tim cũng nhói đau: “Không thể nào.”