Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 350: Chẳng đáng phải giải thích




Đám đội viên nhà họ Hạ nghệt mặt quay sang nhìn nhau, vậy ra ngay từ đầu Lâm Yên đã có kỹ thuật đua xe hàng đầu rồi sao! Bây giờ ngẫm lại thì lần bọn họ thi đấu với đội xe Lão Thang lần trước đầu có cái gì gọi là trùng hợp, Lâm Yên...

không chỉ là một tay đua hàng đầu mà đồng thời cũng là một hoa tiêu hàng đầu! Nực cười ở chỗ bọn họ lại giễu cợt cô, thậm chí còn cho rằng Lâm Yên nên bái Thanh Lễ làm thầy! Lúc này, có mấy người không kiềm chế được nhìn về phía Thanh Lễ, nhớ lại những gì gã ta đã từng nói trước đó chỉ cảm thấy thật hài hước.

Gã ta nói cái gì nhỉ? Trình độ hoa tiêu của Lâm Yên chỉ ở mức đạt chuẩn, lần trước thắng được hoàn toàn là do may mắn? Trình độ hoa tiêu của Thanh Lễ đúng là cao nhất trong đội xe nhà họ Hạ.

Thế nhưng, đội xe của bọn họ chỉ là một đội xe nhỏ, cho nên cùng lắm trình độ của Thanh lễ chỉ ở mức gần trung cấp mà thôi.

Với trình độ này mà lại dám châm chọc và khiêu khích một tay đua kiêm hoa tiêu hàng đầu? Thậm chí còn kích bọn họ xem thường cô.

Bấy giờ mới có không ít đội viên của đội xe nhà họ Hạ hiểu ra tại sao Lâm Yên chưa bao giờ phản bác những lời khiêu khích, châm chọc của bọn họ.

Bởi vì nó chẳng đáng! Sự chênh lệch về đẳng cấp lớn như vậy thì có cái gì để mà giải thích.

Trong mắt Lâm Yên, bọn họ quả thật chẳng khác gì mấy con kiến hội hèn mọn, không đáng để nhắc tới.

Những người từng chế giễu, thậm chí lên tiếng dạy bảo Lâm Yên lúc trước đều đỏ lừ cả mặt, hận không tìm được một cái lỗ nẻ để chui vào! “Lâm Yên! Mày giỏi lắm! Dám hãm hại tao trên đường đua!” Hạ Minh Khải đùng đùng bước tới, căm tức nhìn Lâm Yên: “Ông nội, ba, nếu không phải vì nó thì không có chuyện con chỉ đạt được thành tích này đâu! Là nó cố ý hại con! Muốn con mất mặt trước ZH1 và Speed!!” Hạ Hùng nghe vậy lập tức nghiến răng, có vẻ như ông ta muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng thể mở miệng nổi.

“Mẹ kiếp...

ZH1 và Speed là vì tao mà tới! Không có tao thì mày được phép tham gia cuộc thi này chắc? Mày học trộm ở đâu mấy trò khỉ ấy rồi hãm hại tao hả, cái đồ ăn cháo đá bát này!” Hạ Minh Khải đã giận đến mất lí trí.

“Cậu gì ơi.” Đột nhiên, Không Quân gọi Hạ Minh Khải lại, “Tôi nghĩ có lẽ cậu đã hiểu lầm gì đó rồi.

Lần này chúng tôi tới đây chỉ thuần túy là cổ vũ cho cô Lâm Yên.

Còn về phần cậu...

xin lỗi, chúng tôi thật sự không biết cậu là ai.

Tôi nói có gì khó nghe thì mong cậu bỏ qua cho, với trình độ của cậu thì ngay cả một đội xe bình thường nhất của nước Z cũng không dễ gì mà chọn cậu đâu.” Hạ Minh Khải nghe xong liền chết sững ra tại chỗ.

Cái gì? Speed tới đây không phải là vì hắn!

“Ha ha, người anh em, cậu thật sự đã hiểu lầm rồi, thật ra cậu có thể tham gia cuộc thi đấu này...

à không, là đội xe nhà họ Hạ của mấy người có thể được tham gia vào cuộc thi này hoàn toàn là vì chúng tôi có lòng tin với cô Lâm.

Vì cô Lâm nên chúng tôi mới có thể đồng ý cho đội xe của mấy người làm đội xe dự bị của ZH1,để mấy người thay mặt chúng tôi thi đấu.” Mộc Mộc của đội xe ZH1 mỉm cười nói với Hạ Minh Khải.