Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 337: Trước mặt cô, tôi không thể kiềm chế chính mình




Đêm khuya thanh vắng thế này...

Bùi Duật Thành đứng dưới nhà cô làm cái gì? Hơn nữa, nếu đã tới thì tại sao không báo cho cô? Lâm Yên lập tức đứng dậy, cô muốn xuống xác nhận xem sao.

Cô khoác vội áo khoác lên người rồi chạy xuống.

Dưới ánh sáng mờ mịt của chiếc đèn bên kia đường, bóng của người đàn ông bị ánh đèn kéo ra thật dài đổ trên mặt đất.

“Ngài Bùi...?” Lâm Yên đứng cách xa chừng bốn năm bước, dò hỏi.

Người đàn ông nghe thấy tiếng người con gái gọi thì ngón tay đang kẹp điếu thuốc hơi cứng lại, sau đó chầm chậm xoay người lại phía cô.

“Ồ, đúng là ngài thật...” Sau khi thấy rõ gương mặt anh, Lâm Yên cảm thấy hơi ngoài ý muốn.

Khác với dáng vẻ tươm tất mọi ngày, lúc này cà vạt trên người đã bị anh tháo xuống, áo sơ mi bên trong cũng đã tháo hai nút trên cùng, mái tóc thì bị gió đêm làm cho rối tung.

“Sao ngài lại ở đây?” Lâm Yến lập tức đi tới hỏi.

Đầu thuốc lá trong tay Bùi Duật Thành vẫn lẳng lặng cháy, anh nói: “Vừa khéo đi ngang qua.” Đi ngang qua...

Lâm Yên đảo mắt nhìn dưới chân Bùi Duật Thành, ở đó có không ít đầu thuốc đã tàn.

“À đi ngang qua...

ngài tới đây bao lâu rồi? Sao không nói với tôi một tiếng? Có muốn lên nhà tôi ngồi một chút không?” Lâm Yên hỏi.

Lời nói của Lâm Yên khiến Bùi Duật Thành cảm thấy ngoài ý muốn.

Lâm Yên tự cảm thấy lời nói của mình không có vấn đề gì, nhưng chẳng hiểu sao Bùi Duật Thành lại có vẻ bất ngờ như vậy.

Dù là bạn bè bình thường thì chuyện mời lên nhà ngồi cũng là chuyện nên làm, huống hồ cổ với Bùi Duật Thành còn là người yêu.

Bùi Duật Thành mượn ánh đèn đường ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn không có chút cảnh giác của cô, sau đó chậm rãi nói: “Lòng tham của con người là vô đáy, có được một chút sẽ càng muốn có nhiều hơn.” “Hả?” Lâm Yên chẳng hiểu ra sao, cô không hiểu lời này của Bùi Duật Thành là có ý gì.

Cô chỉ mời anh lên nhà thôi mà, sao đột nhiên lại nói với cô một câu nói thâm sâu như vậy? “Anh có ý gì...” Lâm Yên ngơ ngác hỏi lại.

Bùi Duật Thành rũ mắt xuống khẽ cười một tiếng, sau đó bình tĩnh nói: “Trước mặt cô, tôi không thể kiềm chế chính mình.” Lâm Yên: “...” Sau khi biết được ý tứ của Bùi Duật Thành, Lâm Yên có chút bối rối.

Trời ạ! Cô chỉ lịch sự mời anh lên uống chén trà chứ có ý gì khác đâu! Hơn nữa...

cô cũng không có gan để làm mấy chuyện đó có được không! “Gặp được cô là đủ rồi.” Bùi Duật Thành vuốt tóc cô chúc ngủ ngon rồi ra về.

Từ sau khi cô với Bùi Duật Thành hòa hợp lại thì ngoại trừ yêu cầu cô phải chuyển sang công ty giải trí Đỉnh Phong ra thì hầu như tất cả mọi thứ đều giống như trước.

Hai người vẫn bảo trì trạng thái không xen vào cuộc sống của nhau, chỉ ngẫu nhiên lắm mới nhắn tin đôi ba câu.

Hiếm lắm mới có dịp anh tới đây một chuyến, thế mà lại chỉ nhìn mặt một cái rồi đi.

Hơn nữa, nếu không phải cô tự phát hiện ra rồi chạy xuống thì đoán chừng anh cũng không để cô biết.

Gặp được cô là đủ rồi...

Bên tại Lâm Yên cứ văng vẳng câu nói này của Bùi Duật Thành, cô vô thức đưa tay lên chạm vào nơi Bùi Duật Thành vừa vuốt.

Một nơi cứng rắn nào đó trong lòng cô đột nhiên trở nên mềm mại, rồi lún xuống một chút...

Lâm Yên nhận ra mình đang thất thần liền lắc mạnh đầu để bản thân mau mau tỉnh táo lại.

Trời ạ! Mau tỉnh táo lại! Tỉnh táo ngay lập tức! Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà! Cô đang phải trở thành một người phụ nữ giàu có đấy!