Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 282: Bùng nổ




Tại điểm xuất phát.

Lâm Yên đột nhiên đánh tay lái về chính diện, đồng thời bảo Hạ Nhạc Phong phanh lại.

“Chị Yên, chúng ta không cản xe nữa sao?!” Hạ Nhạc Phong vội hỏi.

“Không cần.” Lâm Yên lắc đầu, nói: “Hiện giờ bọn họ có đuổi theo cũng không thể đuổi kịp.” Quả thật như vậy, hiện giờ đám Hạ Minh Khải đã sắp chạy xong vòng thứ tư rồi.

Ôm đường bên phải, quay xe lại.” Lâm Yên đột nhiên hạ lệnh.

“Da!” Mặc dù không biết Lâm Yên làm vậy là có mục đích gì nhưng Hạ Nhạc Phong vẫn theo bản năng Lâm Yên nói gì thì nghe nấy, hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào.

Hạ Nhạc Phong nhanh chóng quay xe về lại điểm xuất phát.

Lâm Yên không nói gì nên Hạ Nhạc Phong vẫn tiếp tục chạy ngược.

Khoảng chừng mấy phút sau, đợi xe của Hạ Minh Khải vượt lên từ bên trái, Lâm Yên mới bảo Hạ Nhạc Phong dừng lại đổi chiều xe chạy theo sau xe của Hạ Minh Khải.

“Chị Yên, chị định làm gì vậy, có thể nói cho em biết không?” Hạ Nhạc Phong tò mò hỏi.

“Bánh xe của Hạ Minh Khải sắp nổ” Lâm Yên thản nhiên đáp.

“Hả?” Nghe vậy, Hạ Nhạc Phong lập tức biến sắc.

Quả nhiên, khi Hạ Nhạc Phong nhìn về chiếc xe của Hạ Minh Khải ở phía trước thì phát hiện bánh xe của hắn đã thay đổi hình dạng.

Có điều được phía Hạ Hùng liên tục thông báo thành tích nên tốc độ của Hạ Minh Khải hiện tại không nhanh, dù sao đằng nào thì bọn họ cũng sắp đến đích rồi.

Bum!!!

Chừng mấy giây sau, một tiếng nổ cực lớn vang lên.

Bánh sau của Hạ Minh Khải nổ tung, thân xe trượt dài về phía bên phải cách điểm đích khoảng chừng bảy mươi, tám mươi mét.

“Đâm đẩy xe Hạ Minh Khải.” Lâm Yên nói.

“Dạ!” Hạ Nhạc Phong lập tức giẫm chân ga, nhưng tốc độ xe không quá nhanh.

Cậu ta dùng đầu xe đâm vào xe của Hạ Minh Khải rồi ổn định tốc độ hướng về đích.

Một lúc sau, xe của Hạ Minh Khải được đẩy về đích, trở thành tuyển thủ đầu tiên cán vạch đích.

Tiếp đó chiếc xe thứ hai và thứ ba của nhà họ Hạ cũng theo sát tiến về đích.

Lúc này, Hạ Minh Khải mở cửa xe, hùng hổ đi về phía Hạ Nhạc Phong gắt lên: “Tiểu Phong, em đâm xe của anh làm gì?” “Anh Minh Khải...

em sợ anh bị xe của đội Lão Thang vượt qua cho nên mới đẩy anh về đích.” Hạ Nhạc Phong giải thích.

“Có cứt! Khoảng cách của anh tới đích chỉ còn bảy mươi, tám mươi mét mà còn cần chú phải đẩy sao?” Hạ Minh Khải cười nhạt, “Có phải chú mày thấy mình chạy bét từ dưới đếm lên, trong lòng cảm thấy khó chịu nên mới làm chút gì đó để tạo cảm giác tồn tại! Đợi anh mày nổ bánh xe rồi đâm vào, như vậy việc anh mày là hạng nhất sẽ có công lao của chú mày đúng không?”

Hạ Nhạc Phong: “...” Lâm Yên liếc Hạ Minh Khải bằng nửa con mắt nhưng cũng chẳng buồn phản ứng lại hắn.

Việc cô đẩy hẳn về đích chỉ là vì ông ngoại mà thôi.

Nếu như Hạ Minh Khải vì nổ bánh xe mà bị đội xe Lão Thang đuổi kịp thì cùng lắm cũng chỉ có thể tính là hòa, bằng không thì sao cô lại phải để tâm đến thành tích của hắn chứ? Không bao lâu sau, lão gia tử Hạ Định Khôn cùng Hạ Hùng cũng chạy tới.

“Minh Khải! Làm tốt lắm!” Hạ Hùng vỗ vai Hạ Minh Khải, hào hứng khen ngợi.

“Ba! Con đã nói là không có vấn đề gì mà, cứ giao cho con!” Hạ Minh Khải sung sướng cười nói.

“Minh Khải, cháu giỏi lắm!” Lão gia tử Hạ Định Khôn nhìn cháu trai với vẻ mặt vui mừng.