Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 252: Thực hiện nguyện vọng




....

dù có là thế thì cũng phải thông báo với Tử thần đường đua - Yeva đích thực chứ! Mà nghĩ lại thì cô đã bị cấm đầu rồi còn đâu, coi như có muốn liên lạc với cô thì cũng không cách nào liên lạc được.

Lâm Yên đoán nhất định Lãng Mãng đã tự chủ trương, cho phép bên làm phim mượn hình tượng của cậu ta với Yeva để làm phim.

Nhưng mà thể hiện tình cảm tưởng nhớ là có ý gì? Hình như cô còn chưa chết đâu...

Trong nháy mắt, Lâm Yên mường tượng ra một cảnh phim.

Sau khi phí sức chín trâu hai hổ rong ruổi trên đường đua, Lãng Mãng cuối cùng cũng giành được giải quán quân.

Mặt trời dần ngả về Tây, Lãng Măng suy sụp ôm mũ bảo hiểm bắt đầu tưởng nhớ về người thầy, người sư phụ của mình - Tử thần đường đua - Yeva.

Bóng nắng đổ xuống tạo thành từng mảng màu vàng kim trên mặt đường nhựa, Lãng Mãng cô đơn đi về phía xe đua.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Tử thần đường đua - Yeva xuất hiện.

Thấy sư phụ mình, ánh mắt của Lãng Mãng lập tức ngấn nước.

Kết quả, hai người bắt đầu quyết đấu trên đường đua của đỉnh cao thế giới...

Lâm Yên: “...” Sao cứ có cảm giác...

cô chết rồi ấy nhỉ? Ý tưởng quỷ quái gì thế này, ngàn vạn lần đừng có sến súa như thế đấy nhé! Hơn nữa ai có thể đảm nhiệm được vai diễn Tử thần đường đua - Yeva này! Ngàn vạn lần đừng có phá hủy hình tượng của cô đấy nhé! Lúc đầu óc Lâm Yên bay càng lúc càng xa thì Hạ Nhạc Phong kéo góc áo của cô: “Chị Yên, mau nhìn kìa!” Nghe vậy, Lâm Yên lập tức quay sang nhìn tivi.

Lúc này trên màn hình là hình ảnh của giải đua hàng một thế giới.

Một chiếc xe đua màu bạc xoẹt qua rồi lao thẳng đến điểm đích trong nháy mắt.

Một giây sau đó, toàn trường đua sôi trào lên.

“Yeva!”

“Yeva!”

“Love you!!!”

Tất cả khán giả đồng loạt đứng lên nhìn theo chiếc xe màu bạc kia.

Thời khắc này, trong mắt Lâm Yên cũng đang dậy sóng mãnh liệt, “tọa giá chuyên dụng của cô” - Ánh Sao Bạc! Cửa xe mở ra, một cô gái mặc một bộ đồ đua xe màu bạc bước xuống, phất tay chào với bốn phương tám hướng.

“Ngầu quá cha mẹ ơi!!! Giời đất ơi, ngầu ngầu quá đi!!!” Đột nhiên Hạ Nhạc Phong kích động nhảy dựng khỏi sofa, bắt đầu hò hét.

“Chị Yên! Chị thấy không?! Đây chính là sư phụ của đại thần Lãng Mãng - Yeva! Không chỉ có đại thần Lãng Mãng mà còn Đồ tể của tử thần nữa cũng là đồ đệ của Yeva!” Hạ Nhạc Phong kích động nói.

“Biết rồi biết rồi, đừng nhảy nữa! Nhảy nữa là sập sofa đấy!” Lâm Yên bất lực nói.

“Chị Yên! Đời này mà em có thể cùng với Tử thần đường đua - Yeva...

à không, chỉ cần có thể cùng bất cứ một đồ đệ nào của Yeva đua một trận thôi thì em có chết cũng không hối tiếc!” Hạ Nhạc Phong hưng phấn nói.

“Cố gắng lên, rồi một ngày nào đó ước mơ của em sẽ thành hiện thực thôi.” Lâm Yên bật cười.

Hạ Nhạc Phong nghe vậy liền lắc đầu, nói: “Khó lắm chị ơi! Những người ở tầng đáy như chúng ta, ở trong mắt người ta còn chẳng bằng con kiến hôi.” Lâm Yên nghe xong liền đứng dậy, nói với cậu ta: “Thôi mau đi nghỉ đi cậu trẻ ạ! Ngày mai phải đảm bảo tinh thần dồi dào đấy! Nếu như ngày mai mà thua thì sau này em có đua cùng mấy người đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Nói xong, Lâm Yên đi về phía phòng nghỉ dành cho khách, vừa đi vừa phất tay với Hạ Nhạc Phong.

“Chị Yên...

chị đứng lại!” Hạ Nhạc Phong đột nhiên gọi giật Lâm Yên lại.

Sau đó cậu ta nhìn Yeva trên tivi, rồi lại nhìn về phía Lâm Yên.