Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 250: Chúng tôi xin lỗi cô!




Dựa theo lẽ thường và kinh nghiệm để phán đoán thì lần này cô không phải mất khống chế hoàn toàn...

Nhưng mà nếu như không phải cô mất khống chế hoàn toàn thì với thực lực của bọn chúng, nhất là thực lực của gã cầm đầu kia sao phải sợ hãi cô như vậy? “Thật ra là...

chúng tôi tìm nhầm người! Không phải chúng tôi đến tìm cô...

chúng tôi xin lỗi cô...

cô xem thế này đã được chưa?” Gã cầm đầu nịnh nọt nói với Lâm Yên.

Tuy trong lòng gã đang nghiến răng nghiến lợi hết sức nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ tươi cười nham nhở.

“Hiểu lầm?”

Lâm Yên nhíu mày.

Tên này nghĩ cô là kẻ ngu sao? Tuy trí nhớ của cô hơi gián đoạn, không nhớ được toàn bộ mọi chuyện thế nhưng cô có quên hết đâu.

Đám người này đã lấy cái thiết bị đo lường hay dò tìm chết tiệt gì đó kiểm tra ra cô là người biến dị cấp A, lại còn muốn bắt cô đi bán lấy tiền nữa.

Có điều với trạng thái của bọn chúng lúc này có lẽ cô có thể hỏi ra được chút gì đó.

Gã cầm đầu đang định nói thêm thì Lâm Yên vô cùng mất kiên nhẫn nói: “Đừng có nhảm xít với tao! Tao hỏi mày, em trai tao ở đâu?” “Hả?” Lâm Yên nói xong, cả đám người đều ngây ra.

Em trai cô ta ở đâu? Em trai cô ta là ai cơ? Có ai quen biết em trai của nữ quái vật này đâu hả giời!!! Đừng nói em trai, ngay cả việc cô ta là ai bọn chúng cũng không biết có được không??? “Chị à, bọn em thật sự không biết em trai của chị, ngay cả chị là ai bọn em cũng không biết.” Gã cầm đầu nhìn Lâm Yên, nói khẩn thiết.

Bọn chúng đã lĩnh giáo được sự khủng bố của nữ quái vật này rồi, giờ bọn chúng chỉ muốn giữ được mạng mà thôi.

“Không biết tao?” Lâm Yên quét mắt nhìn gã cầm đầu, sau đó cười lạnh nói: “Nghĩ tao là con ngu sao?” “Không ạ không ạ không ạ, thật sự là chị hiểu lầm rồi! Nếu bọn em quen biết em trai chị hoặc đã bắt em trai chị thì bọn em sẽ bị sét đánh chết ngay lập tức!” Gã mặt sẹo vội vàng nói.

“Bọn mày bắt em trai tao?” Lâm Yên nghe xong liền biến sắc.

Gã mặt sẹo: “...” Gã cầm đầu: “...”

Nữ biến thái này có dùng lỗ tai để nghe người khác nói chuyện không vậy? Thằng nào nói đã bắt em trai cô ta? “Rốt cuộc bọn mày là ai? Tại sao lại tấn công tao?” Lâm Yên tiếp tục truy hỏi.

“Bọn em...” Gã mặt sẹo vừa định trả lời thì đột nhiên thay đổi sắc mặt, giống như gã ý thức được gì đó nên vội vàng ngậm miệng lại.

“Chạy!” Gã cầm đầu nhìn chằm chằm Lâm Yên một lúc lâu, sau đó bất thình lình hô lên với đồng bọn.

Ngay lập tức, cả đám gần như cùng lúc nhắm về phía sau mà bỏ chạy thục mạng.

Lâm Yên thấy vậy liền định đuổi theo, thế nhưng cô vừa mới cất bước thì lại cảm thấy bất thường.

Nếu như có đuổi theo thật...

bọn chúng đông người lại còn có lưới điện...

có đánh cô cũng không đánh lại! Hơn nữa, cô không biết bọn chúng là ai, nếu vì xúc động mà đuổi theo thì không phải một hành động sáng suốt, chó nóng nảy còn nhảy được tường huống chi là người.

Rơi vào đường cùng, Lâm Yên chỉ có thể trân trân nhìn đám người kia chạy thoát.

Sau khi nghỉ ngơi lấy sức đủ, đầu óc của cô đã tỉnh táo hơn nhiều.

Vốn dĩ cố định lấy di động ra xem giờ thể nhưng khi lấy điện thoại ra thì...

Lâm Yên ngây ra nhìn chằm chằm vào điếu thuốc đã cháy được một nửa vừa rơi ra khỏi túi mình.