Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 239: Hồng c u




(*) Hồng Câu: tên một con sông được dùng để phân định ranh giới giữa hai nước Hán Sở, về sau thường được dùng để thí dụ sự phân định ranh giới.

“Thôi quên đi Minh Khải, ông nội con cũng đã lên tiếng rồi.

Ngày mai con tập trung đua một mình là được rồi! Cho dù có thua cũng không phải lỗi của con, con coi như nó không tồn tại đi, đừng để ảnh hưởng đến khả năng phát huy của con.” Hạ Hùng nói với con trai.

“Ba, con biết rồi! Ba cứ yên tâm đi, mai con sẽ cố gắng hết sức.” Hạ Minh Khải gật đầu đáp, “Kể cả có thua thì chỉ cần con khiến ông chủ Bùi Vũ Đường của đội xe Gió Táp thấy được thực lực của chúng ta thì chuyện đầu tư nắm chắc

rồi.”

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì điện thoại của Lâm Yên đổ chuông.

Cô lấy di động ra, người gọi tới là: Bùi ngứa đòn (Tam thiểu).

Lâm Yên đứng lên rời khỏi phòng khách ra vườn nghe điện thoại.

“Alo, chị dâu ạ?” Giọng của Bùi Vũ Đường truyền đến.

“Sao thế, anh cả cậu lại có chuyện rồi à?” Lâm Yến hơi nhíu mày hỏi.

“Anh cả em á?” Bùi Vũ Đường sửng sốt, “Không đâu, anh cả em khỏe lắm, các bác sĩ đang hội chẩn” cho anh ấy, hiện tại không có vấn đề gì?” (*) Hội chẩn: hình thức thảo luận giữa những người hành nghề về tình trạng bệnh của người bệnh để chẩn đoán và đưa ra phương pháp điều trị phù hợp, kịp thời.

“Vậy thì cậu có chuyện gì?” Lâm Yên khó hiểu.

“Chị dâu, sao chị đối xử với em lạnh lùng thế? Chị như vậy sẽ làm ổn thương đến trái tim yếu đuối của em đấy!” Bùi Vũ Đường thở dài thườn thượt.

Lâm Yên: “...”.

Bình thường chẳng phải là chỉ khi có chuyện mới gọi điện thoại sao, không có việc gì gọi để đốt tiền à? Tiền lương của cô không bao gồm gọi điện tán gẫu miễn phí nhé, tiền phí gọi điện rất đắt đó! “Chị dâu, chị vẫn còn đó chứ, chị mau nói gì đi!!!” Bùi Vũ Đường gấp gáp nói.

“Đây đây đây...

có chuyện gì thì mau nói đi.” Lâm Yên hơi bất đắc dĩ.

“Chị dâu, đội xe nhà họ Hạ là đội xe của ông ngoại chị đúng không?” Bùi Vũ Đường hỏi.

“Ừ, đúng vậy.” Lâm Yên đáp.

“Vậy là tốt rồi, em còn sợ em nhầm.” Bùi Vũ Đường nói tiếp, “Đội xe của nhà họ Hạ về cơ bản là đội xe hạng bét rồi, tiền không có mà người cũng không! Cái gì cũng không có.” “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Lâm Yên khó hiểu, thằng nhóc ngứa đòn này gọi cho cô chắc không phải là để dè bỉu đội xe của ông ngoại cố đấy chứ “Chị dâu, lúc trước em có nghe nói đội xe nhà họ Hạ sẽ đầu đào thải vào ngày mai.

Em nghĩ chắc chị cũng tham gia, dù sao thì lỡ như ngày mai đội xe nhà họ Hạ mà thua thì chắc chắn sẽ phải giải tán!” “Hôm nay một thành viên của đội xe họ Hạ là...

cái gì mà Hạ Minh Khải tới tìm em, mời em đi xem thi đấu.

Em đồng ý rồi.

Chị dâu, hẹn mai gặp nhau nhé! Nếu chị không tham gia thì chẳng có ý nghĩa gì cả, em không đi xem nữa!” Lâm Yên: “...”

Hóa ra là vì vậy, cô còn nghĩ không hiểu tại sao Bùi Vũ Đường lại có thể để mắt đến đội xe họ Hạ, lại còn thân thiết với Hạ Minh Khải nữa.

“Ngày mai tôi cũng tham gia.” Lâm Yên trầm mặc một lúc rồi đáp.

“Em biết rồi! Ngày mai nhất định em sẽ đến sớm để cổ vũ cho chị...

Mà nhắc mới nhớ, hai đội xe đấu cùng đội xe họ Hạ còn chẳng bằng đội xe của em nữa, chị dâu chỉ dùng một đầu ngón chân cũng đủ để giết bọn họ rồi! Vốn chẳng cần phải cổ vũ, đây rõ ràng là đem dao mổ trâu đi giết gà mà...

Không được, em phải báo cho đám Thần Z để bọn họ cũng tới xem chi thi đấu!” Bùi Vũ Đường cười nói.