Rất nhanh sau Mộ Thanh đã không có thời gian để suy nghĩ đến những thứ này, cảm giác đói bụng nhanh chóng ập đến, đồng thời bụng cũng phát ra tiếng kêu ùng ục, nước miếng trong miệng Mộ Thanh không tự chủ được trào ra khiến cậu không nhịn được nuốt nước miếng.
Mặc dù cả người đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng Mộ Thanh cũng không để ý đến lỗ tai sắp bỏng của mình, vẫn bình tĩnh nói: "Có thể cho tôi ăn chút gì không?" Cậu không biết những người này có hiểu được lời mình nói hay không, nói thật đến bây giờ cậu vẫn còn rất hoang mang, đầu óc choáng váng, nhưng kệ đi, trời đất rộng lớn, có cơm ăn là tốt nhất!
Đây là lời dạy sâu sắc của cha mẹ và anh trai dành cho cậu trong hơn hai mươi mấy năm qua!
Mộ Thanh trông mong nhìn những người trong thế giới giả tưởng trước mặt, sử dụng bàng quang "Ánh mắt bilingbiling" mà từ sau khi hiểu chuyện đến giờ cũng không còn sử dụng qua, thầm cầu nguyện trong lòng chiêu này sẽ có hiệu quả.
Dù sao chỉ cần dùng một chiêu này ở nhà là cậu sẽ không bao giờ thất bại, nhưng mắt cậu đều muốn chớp đau mà đám người này cư nhiên vẫn còn thờ ơ, đặc biệt là người đàn ông cách cậu gần nhất tóc bạc mắt bạc mặc quân phục màu đen, khí thế xung quanh tựa như so với vừa rồi càng thêm nham hiểm.
Ngay khi Mộ Thanh cho rằng chiêu này vô dụng, đột nhiên trước mắt hoa lên, chỉ cảm giác cúc áo hình tròn trên mặt lạnh lẽo xẹt qua, chờ đến khi cậu phản ứng lại thì đã ngồi trên đùi người nào đó, trước mặt là một bàn ăn thật dài, dưới mông lại tựa như trực tiếp được đặt trên mặt đá cứng rắn, khiến cậu vô cùng khó chịu.
Điều khiến cậu không thể chấp nhận nhất chính là cư nhiên ở trước mặt mọi người bị người ta vừa ôm vừa cho ăn cơm, trước khi mở miệng cậu đã tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp, ví dụ như bị người cự tuyệt, ví dụ như bị coi là kẻ điên đuổi ra ngoài, nhưng cậu tuyệt đối không nghĩ tới sẽ có một loại thao tác đáng xấu hổ như vậy.
Mộ Thanh nghĩ nghĩ, nhưng dù cậu cố gắng thế nào cũng không thể lay động được cánh tay đang nắm lấy mình, cuối cùng chỉ đành bỏ cuộc, tận lực làm cho mặt mình không chút thay đổi, tự thôi miên bản thân rằng mình chỉ đang ngồi trên một tảng đá, bên tai lại lắng nghe ngôn ngữ xa lạ của ba người bọn họ, cố gắng thu thập nhiều cách phát âm quen thuộc nhất có thể, nhưng cuối cùng cũng không nghe ra được.
Hòa Quang nhàn nhạt liếc mắt nhìn tiểu alpha đang dựng lỗ tai nghe lén, mở miệng cười nói: "Không ngờ trong kỳ nghỉ này lại có thể tìm được một người thú vị như vậy, trở về vừa vặn có thể cùng Nhã Quang làm bạn, à, đúng rồi, ta nghe nói qua mấy ngày ở tinh đô Argos sẽ có một buổi đấu giá, đến lúc đó sẽ có bảo vật bí mật được bán, ta sẽ mua đem tặng cho Nhã Quang, trên đại lộ Carlo gần đó còn có một loại bánh ngọt sao trời chi hoa rất nổi tiếng, ngày mai cũng phải mua một ít, Nhã Quang thích ăn đồ ngọt."
Carlos ngồi đối diện nghe tên cuồng em trai này lảm nhảm, gân xanh trên trán không khỏi nổi lên, cứng ngắc chuyển đề tài: "Tại sao chúng ta phải mang theo alpha này a, hắn quá nhỏ yếu, lại có mùi tin tức tố kỳ quái, hắn cũng đâu làm ra được tích sự gì?"
Vừa dứt lời, liền thấy Hòa Quang dùng ánh mắt ngốc trệ cùng thiểu năng nhìn mình, Carlos không khỏi tự hỏi mình có phải hay không nhìn lầm, chẳng lẽ alpha này thật sự có năng lực cường đại gì?
Nhìn thấy vẻ mặt ngu xuẩn của đồng bạn, Hòa Quang trong lòng âm thầm trợn trắng mắt: Năng lực của tiểu alpha này lớn hơn ngươi rất nhiều, ngươi không thấy lão đại ôm người ta không buông sao, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia kìa, vừa nhìn liền vui vẻ, lão đại đây là muốn khai xuân rồi, đoán chừng khi trở về tinh trạm sẽ khai trai, chậc chậc chậc, quả nhiên là lão đại, cặp mắt như lang như hổ kia khiến người ta phải run rẩy!