Alpha Yếu Nhất Trong Lịch Sử

Chương 29: Tâm sự




Nhã Quang ấn đầu lưỡi vào viên kẹo, cái má tròn trịa phồng lên thành nửa vòng cung, sau đó đá sang bên phải, chơi đến say sưa, đôi mắt nheo lại thành hình lưỡi liềm, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, từ trong túi áo khoác lấy ra một con búp bê vải đưa cho anh trai bên cạnh.

"Cầm lấy" Mộ Thanh chớp chớp mắt, bối rối nhìn con búp bê nhỏ trong tay.

Con búp bê đã cũ, nhiều lông đã rụng đi, bộ lông màu nâu không còn mượt mà như trước nữa, có phần thô ráp, có thể thấy được chủ nhân thường xuyên vuốt ve nó.

Nhìn vẻ mặt cực kỳ cố chấp của đứa trẻ, Mộ Thanh không khỏi sờ sờ mái tóc rối bù của nó, cười ấm áp: "Cám ơn!"

"Không có gì! Em là đứa bé ngoan!" Nhã Quang kiêu ngạo ngẩng đầu. Mộ Thanh cảm thấy tâm trạng của nó tốt, bèn hỏi: "Sao em lại trốn ở chỗ này? Đi lạc à?"

Nhã Quang bĩu môi, cố gắng đè nén ý nghĩ lại muốn khóc, uất ức nói: "Không nhìn thấy anh hai đâu, đã lâu rồi em không gặp anh hai, em muốn gặp anh hai." Âm cuối mang theo tiếng khóc nức nở.

"Ngoan nào, đừng sợ, đừng sợ." Mộ Thanh thấy nó sắp khóc, vội vàng an ủi: "Anh hai em tên gì? Anh sẽ đưa em đi gặp hắn."

"Nhưng anh hai nói em không được đi với người lạ, nếu không sẽ bị kẻ xấu bắt cóc, kẻ xấu sẽ đánh em." Đứa trẻ nghiêm túc nói: "Bị đánh rất đau, Nhã Quang sợ lắm!"

Nhã Quang!?!!! Mộ Thanh hét lớn: "Anh hai của em là Hòa Quang à?"

"Đúng vậy, anh biết anh hai của em sao?" Nhã Quang ánh mắt sáng lên, đầy hy vọng nhìn Mộ Thanh. "Anh có thể đưa em đi gặp anh hai được không? Không thấy em, anh hai nhất định sẽ rất lo lắng, anh yên tâm, anh hai sẽ trả ơn cho anh."

Vừa nói vừa dùng bàn tay nhỏ bé tháo sợi dây chuyền trên cổ ra, đặt vào lòng bàn tay Mộ Thanh, đôi lông mày nhạt nhíu chặt, cố gắng sắp xếp ngôn ngữ: "Nó có thể mua được rất nhiều kẹo và đồ chơi." Mộ Thanh nhìn viên đá quý đầy màu sắc trong lòng bàn tay, lại nhìn Nhã Quang đang sốt ruột đến đổ mồ hôi, cười rạng rỡ: "Đương nhiên có thể! Lại đây, để anh ôm em!"

Nhã Quang hoan hô một tiếng, vui vẻ nở nụ cười, "Cảm ơn anh!" Mộ Thanh nhìn Nhã Quang thân trên giống như người bình thường, thân dưới lại là thân hươu, rốt cuộc nghĩ ra cách ôm nó như thế nào. Cậu mỉm cười đứng trước mặt Nhã Quang rồi ngồi xổm xuống.

"Nhã Quang, trèo lên đi."

"Dạ được!" Nhã Quang thấp bé nhảy vài lần trước khi leo lên thành công, sau đó ôm chặt lấy cổ Mộ Thanh.

Mộ Thanh đứng dậy, hơi cau mày: Nhẹ thật.

"Anh ơi, cách anh ôm em giống hệt anh hai em." Nhã Quang cười nói, nó rất vui vì hôm nay đã có được một người bạn tốt!

"Đó là bởi vì anh là bạn tốt của anh hai em, Hòa Quang thích Nhã Quang, vì vậy bạn tốt của hắn cũng thích Nhã Quang!"

Năng lượng của đứa trẻ đến nhanh, đi cũng nhanh, một lúc sau, Mộ Thanh không còn nghe thấy giọng nói của nó nữa, cậu quay đầu liếc nhìn Nhã Quang đang ngủ say trên vai mình, âm thầm dùng sức ôm đứa trẻ về phía trước, để nó có thể ngủ thoải mái hơn, hơi thở yếu ớt lướt qua cổ cậu, khiến những sợi tóc ngắn quanh cổ Mộ Thanh rung động, ngứa quá.

Cậu lần theo trí nhớ chậm rãi đi dọc theo hành lang, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng nói mơ hồ của Nhã Quang, Mộ Thanh nghe một hồi, không khỏi mỉm cười, Nhã Quang vẫn luôn gọi anh hai, cậu cũng nhớ đến anh hai mình, khi còn nhỏ anh hai là người yêu thương cậu nhất, cho dù có gặp phải rắc rối gì, anh hai vẫn luôn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu, mỉm cười nói: "Đừng sợ, có anh hai ở đây."

Mộ Thanh không dám nghĩ tới nếu bọn họ không tìm thấy mình thì sao? Cậu chỉ có thể cật lực kiểm tra thông tin để tìm kiếm hệ Ngân Hà ở nơi nào? Muốn trở về Trái đất và ở bên gia đình của mình chăng. Mộ Thanh khụt khịt mũi, cố gắng kìm nén hơi nóng dâng lên trong hốc mắt, ép nước mắt chảy ngược vào.

Mộ Thanh đột nhiên dừng lại, vừa rồi hình như cậu nghe thấy tiếng bước chân, còn chưa kịp nghe kỹ đã nhìn thấy Siren và Hòa Quang đang vội vã chạy về phía mình, trong chớp mắt đã đến trước mặt cậu.

Mộ Thanh vội vàng suỵt một tiếng, ra hiệu cho bọn họ không được đánh thức Nhã Quang.

Khi đến trước mặt, cậu mới phát hiện ra đôi mắt của Hòa Quang đã đỏ ngầu, cơ thể vẫn hơi run rẩy, đôi mắt xanh tràn đầy sợ hãi và áy náy. Hắn nhẹ nhàng đỡ lấy em trai mình từ sau lưng Mộ Thanh, ôm chặt đứa trẻ vào lòng.

Nhã Quang dường như ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, khóe miệng nở nụ cười, cọ cọ vào lồng ngực ấm áp thân quen, ngủ càng sâu hơn.

"Đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta." Hòa Quang tự lẩm bẩm, vẫn không thể tha thứ cho bản thân mình, cảm giác tội lỗi và áy náy gần như nuốt chửng hắn, hắn không dám tưởng tượng ở nơi hắn không nhìn thấy Nhã Quang sẽ xảy ra bất trắc gì, hắn sẽ phát điên mất.

Mộ Thanh nhìn dáng vẻ sợ hãi của Hòa Quang, không khỏi nghĩ đến anh hai mình, tâm trạng đột nhiên giảm sút, cậu cũng rất nhớ anh hai, nhớ rất nhiều, rất nhiều,......

Siren nhạy bén nhìn thoáng qua Mộ Thanh, trầm ngâm một lát, sau đó nói với Hòa Quang đang đắm chìm trong cảm xúc của chính mình không thể giải thoát được: "Mau đưa Nhã Quang về phòng nghỉ ngơi, lát nữa ta sẽ để Alice gắn thiết bị theo dõi thông tin trên người nó, như vậy cho dù Alice không ở tinh hạm, chúng ta vẫn có thể tìm thấy Nhã Quang thông qua nó."

"Thật sao? Nhưng điều này có làm giảm khả năng của Alice không?" Hòa Quang đầu tiên là vui mừng sau đó do dự nói, dù sao Alice cũng là hệ thống nhân hóa của u linh tinh hạm, nó nắm giữ tất cả thông tin quyền hạn của u linh hạm.

"Không sao, yên tâm đi." Siren liếc nhìn Nhã Quang vẫn còn treo nước mắt trên má, nhẹ nhàng vỗ vai bạn mình, "Không tìm thấy Nhã Quang, ta cũng rất lo lắng."

Hòa Quang cúi đầu cọ cọ gương mặt em trai mình, sau đó trịnh trọng khom lưng với Mộ Thanh đang đứng bên cạnh: "Cảm ơn nhé!"

Mộ Thanh giật mình, nhanh chóng đỡ Hòa Quang đứng dậy, liên tục xua tay: "Không có gì, không có gì, tôi, tôi cũng rất thích Nhã Quang, huống chi đây là em trai của cậu, dù sao cũng không cần cảm ơn!"

Mộ Thanh mặt đỏ bừng giải thích, cuối cùng cũng không biết mình đang nói cái gì, đỉnh đầu như sắp bốc khói, vội vàng nấp sau lưng Siren.

Siren buồn cười nhìn người yêu da mặt mỏng dễ thẹn thùng của mình, giải vây giúp cậu: "Được rồi, mau đi nghỉ ngơi đi." Hòa Quang chăm chú nhìn Mộ Thanh đang trốn phía sau Siren.

Trong lòng vẫn trịnh trọng nói lời cảm ơn: Cảm ơn cậu đã tìm được Nhã Quang, càng cảm ơn cậu vì đã coi Nhã Quang như một người bình thường mà không có bất kỳ phân biệt đối xử nào, hắn đã từ Siren biết được cái nhìn của Mộ Thanh về Nhã Quang, lần đầu tiên, Hòa Quang biết ơn Mộ Thanh từ tận đáy lòng! Sau đó quay người rời đi.

"Được rồi, hắn đi rồi." Siren bắt được người nào đó, "Hòa Quang cảm ơn em mà, em trốn cái gì?" Giọng điệu tràn đầy trêu chọc, Mộ Thanh sờ lên lỗ tai vẫn còn có thể cảm nhận được hơi nóng, lẩm bẩm nói: "Em cũng không biết nữa, có lẽ, có lẽ là chưa quen đi. Rõ ràng em cũng đâu có làm gì, đột nhiên lại trịnh trọng như vậy, còn khom lưng, em không biết phải làm sao......" Câu cuối cùng mơ hồ không rõ.

Siren khẽ mỉm cười, đồ ngốc, sao em có thể không làm gì được chứ, lần này em gần như cứu lấy nửa cái mạng của Hòa Quang! Tên đó luôn coi Nhã Quang là mạng sống của mình!