Đây là một căn phòng nhỏ tối tăm rộng chưa đầy hai mươi mét vuông, hai bên tường xếp đầy những chiếc giường tầng bằng ván gỗ.
Trên lối đi chưa đầy một mét, có nhiều xoong nồi và các đồ gia dụng khác chất đống đến nỗi không thể lấy xuống được, quần áo chằng chịt trên dây phơi.
Có thể là do đồ đạc chất đống quá nhiều, thông gió ở đây rất kém, lại thêm đợt nắng nóng kèm theo mùi hôi thối nồng nặc khiến người từng dầm mưa dãi nắng như Tiểu Lý vẫn khiếp sợ, trong lòng anh ấy không ngừng lẩm bẩm, những người này không phải ngày nào cũng phải xuống biển tắm giặt quần áo sao? Này chắc đem cá về nhà ướp cũng được luôn quá!
Ngài Cố là người có thói ở sạch đấy! Nghĩ đến đây, da đầu Tiểu Lý như muốn nổ tung.
"Thưa ngài..." Anh ấy muốn thuyết phục Cố Đình Thâm rời đi, nhưng khi nghĩ đến cánh cửa mà Cố Đình Thâm đích thân mở ra vừa rồi. Tiểu Lý vẫn không biết anh đến đây để làm gì, liền biết điều im lặng đứng một bên, chỉ nhanh chóng bảo cấp dưới của mình tháo đống quần áo đang treo trong nhà xuống.
Sau khi tháo đống quần áo kia xuống, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, cuối cùng người trong phòng cúng thấy người ngoài phòng.
"Má!" Có rất nhiều người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, người đàn ông trung niên ngồi ở giường tầng dưới bên cạnh cửa sổ giật mình, lập tức đứng lên, hoảng sợ hét lên: "Các người, các người là ai?! Các người muốn làm gì?!"
Nói xong, gã thấy Cố Đình Thâm đang đứng ngược sáng ở cửa sau đó lập tức sững sờ.
Thấy gã cứ dán chặt hai con mắt nhìn Cố Đình Thâm chằm chằm, Tiểu Lý vội vàng tiến lên chặn tầm mắt người đàn ông trung niên, thấp giọng cảnh cáo: "Đừng nhìn lung tung!"
Bị bộ dáng hung thần ác sát của Tiểu Lý dọa sợ, người đàn ông trung niên định thần lại, vội vàng co người đến bên cửa sổ, không dám nhìn Cố Đình Thâm nữa, chỉ thận trọng hỏi Tiểu Lý, "Ông, ông chủ, có chuyện gì vậy?"
Giờ phút không cần tra gã cũng có thể nhìn ra những người này không tầm thường, cũng không phải người mà gã có thể đụng vào.
Tiểu Lý nghe vậy liền khựng lại, lập tức quay đầu nhìn về phía Cố Đình Thâm — thực ta anh ấy cũng muốn biết đáp án lắm.
Cố Đình Thâm không để ý tới bọn họ.
Sau khi xác nhận điểm màu đỏ trên bản đồ đúng là ở căn phòng này, ánh mắt Cố Đình Thâm đảo quanh căn phòng nhỏ, cuối cùng nhìn trúng một "thổ dân" khác ở đây.
Sau khi Tiểu Lý và những người khác dọn dẹp đơn giản, mặc dù ánh sáng trong phòng này đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng Cố Đình Thâm vẫn không thể nhìn thấy người đang dựa bên cửa sổ.
Nếu không thấy rõ thì lại gần xem.
Sau khi đi được vài bước, Cố Đình Thâm đã đứng trước giường.
Đây là một cái giường bằng gỗ rộng chưa đến một mét năm, và một người đàn ông người dơ nhèm đang cuộn người nằm trên đó.
Cậu mặc một chiếc quần rằn ri rách toạc và một chiếc áo vest to sụ bẩn đến mức không thể nhìn thấy màu sắc, trông xộc xệch và cực kỳ luộm thuộm. Mái tóc bù xù lâu ngày không được gội, cắt tỉa đã mọc dài che khuất cả đôi mắt.
Hình như cậu còn bị thương, một ít giẻ bẩn quấn qua loa quanh đầu, những vết bẩn trên đó không biết là máu hay thứ gì khác...
Ánh mắt Cố Đình Thâm ngày càng trầm.
Nếu có thể, Cố Đình Thâm thực sự không muốn tin rằng người đàn ông đang vô cùng thảm hại trước mặt mình lại chính là "Ảnh Nhất" mà anh đang tìm kiếm.
Nhưng anh đã đến nên anh không ngại thử một chút.
Đôi mắt anh quét qua người đàn ông dường như đang ngủ say trên giường, môi Cố Đình Thâm khẽ cong lên, đột nhiên năm ngón tay của anh tạo thành móng vuốt, bất ngờ tấn công vào cổ người đàn ông.
Tất cả mọi người đều không biết tại sao hôm nay Cố Đình Thâm lại khác thường như vậy, tại sao lại đột nhiên tới một nơi bẩn thỉu như vậy, rồi lại đột nhiên tấn công một người đàn ông bẩn thỉu đang ngủ.
Nhưng ngay sau đó, người đàn ông đang nằm lại đột nhiên cử động.
Động tác của cậu nhanh đến nỗi ngay cả Tiểu Lý đứng bên cạnh Cố Đình Thâm cũng không thể nhìn rõ, nhưng Cố Đình Thâm còn nhanh hơn cậu, đầu gối chế trụ chân cậu, một tay chế trụ tay cậu. Trong nháy mắt đè người đàn ông kia lên giường- dùng một tư thế giường- don tiêu chuẩn, vẫn giữ tay và nâng cao trên đầu.
(giường – don: raw 床咚 – Hán Việt "sàng đông", là tư thế dùng tay chống bên đầu đối phương trên giường.)
Tất cả những người chứng kiến cảnh này:...
Tiểu Lý bị dọa đến sắp nứt ra thành từng mảnh, dù thế nào đi nữa, anh ấy cũng chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này sẽ có người có thể tấn công Cố Đình Thâm ngay dưới mắt mình, và người đó còn suýt thành công!
Nếu không phải thực lực của ông chủ mình không thấp, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!
Tiểu Lý vội vàng muốn bước tới và giữ người đàn ông cho Cố Đình Thâm— Đã lúc này rồi, cho dù Tiểu Lý bị mù, anh ấy cũng biết rằng người này không phải là người tốt.
Nhưng Cố Đình Thâm cho anh ấy lại gần, vẫn mạnh mẽ đè người đàn ông nguy hiểm xuống, nhẹ nhàng gọi "Ảnh Nhất".
Ngôn ngữ anh dùng là tiếng phổ thông của triều đại Đại Diễn. Ở đây, ngoại trừ chính anh, không ai có thể hiểu được ý của anh.
Người đàn ông bị anh đè đang định phản công, thì cơ thể đột nhiên đông cứng.
Dưới mái tóc rối bù, một đôi mắt đen kinh ngạc nhìn Cố Đình Thâm, cơ thể dần dần run lên,
"Chủ..." Một âm thanh ngắn, kỳ lạ đột nhiên phát ra từ cổ họng của người đàn ông.
"Ừ, là ta." Anh biết cậu định nói gì, Cố Đình Thâm lập tức ngắt lời cậu, từ trên giường đứng dậy, dùng khăn lụa che miệng và mũi lại. Tại thời điểm này, Cố Đình Thâm đã xác định rằng người đàn ông trên giường thực sự là "Ảnh Nhất", người mà bức thư kia yêu cầu anh đi đón.
"Theo tôi về." Câu này thì Cố Đình Thâm dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn của nước Hạ để nói.
Mọi người nghe xong lại sững sờ.
"Thưa ngài, chúng ta phải đưa đứa nhỏ này về sao?" Tiểu Lý nhịn không được liền hỏi anh.
Không phải vừa rồi tên nhóc này muốn tấn công Cố Đình Thâm à, sao trong nháy mắt Cố Đình Thâm lại muốn đưa cậu ta về cơ chứ?
Cố Đình Thâm gật đầu.
Mặc dù vẫn còn hoang mang, nhưng ông chủ đã lên tiếng thì Tiểu Lý chỉ có thể làm theo.
Anh ấy liền gọi đàn em tiến lên, định trói tên này rồi khiêng xuống giường.
Thấy vậy, Cố Đình Thâm cau mày, "Để cậu ấy tự đi."
Tiểu Lý đang chuẩn bị biểu diễn thật tốt:...
Không phải thưa ngài, ngài nghĩ thằng nhóc này sẽ chủ động đi cùng chúng ta à?
Vài giây sau, người đàn ông trên giường dùng hành động để nói Tiểu Lý, cậu sẽ làm.
Cậu nhanh chóng từ trên giường đi xuống, người đàn ông bẩn thỉu nhanh chóng đi đôi giày rách nát trên đất, rũ mắt đứng ở bên giường.
Mục đích đã đạt được, Cố Đình Thâm không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, anh lập tức bước ra ngoài.
Tiểu Lý và những người khác theo sát phía sau, người đàn ông bẩn thỉu cũng im lặng đi theo sau cùng.
"Này! Này, này! Không, ông chủ! Mấy người... Mấy người định đưa Thổ Oa đi đâu?!" Nhìn thấy "Thổ Oa" chuẩn bị rời đi, người đàn ông trung niên co ro bên cửa sổ một lúc lâu, rốt cuộc không thể để kìm chế, gã lao về phía trước và cố gắng giữ "Thổ Oa" lại, nhưng người đàn ông đã nghiêng người tránh sang một bên.
Tiểu Lý quay đầu lại nhìn, biết thằng nhóc này là người mà ông chủ của mình muốn, vì vậy anh ấy lập tức bước tới để ngăn cản người đàn ông trung niên kia, nói với "Thổ Oa", "Cậu đi trước đi."
"Thổ Oa" gật đầu, không thèm quay đầu nhìn lại mà đi thẳng về phía Cố Đình Thâm.
"Này! Thổ Oa! Mày đang làm gì vậy, Thổ Oa?! Quay lại cho tao, đồ ngu ngốc kia! Không, ông chủ, Thổ Oa là một kẻ ngốc! Các người định làm gì với một kẻ ngốc? Có phải các người tìm nhầm người rồi không?! Tôi là chú của Thổ Oa, các người không thể..."
Dù đã đi rất xa, Cố Đình Thâm vẫn nghe thấy cụm từ "kẻ ngốc".
Sau khi phân phó công việc cho vệ sĩ, Cố Đình Thâm nhanh chóng quay trở lại xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lúc sau, đoàn xe bắt đầu quay về.
Cố Đình Thâm nhận được tin nhắn từ Tiểu Lý, đó là thông tin về "Thổ Oa" mà các vệ sĩ tạm thời thu thập được--
Lương Thổ Oa, giới tính nam- Beta, năm nay 20 tuổi, sinh ra ở một thôn làng nhỏ cách xa thành phố Vân.
Từ nhỏ cha mẹ đều đã chết, được người chú Lương Đại Dũng nuôi lớn.
Hai tháng trước, Lương Đại Dũng đưa Thổ Oa đến thành phố Vân để làm việc chuyển gạch trên công trường xây dựng ở bờ biển phía đông thành phố Vân.
Đây là những lời tự thuật của tên Lương Đại Dũng.
Sau khi các vệ sĩ hỏi các công nhân khác, họ phát hiện ra rằng từ khi hai chú cháu đến công trường, Lương Đại Dũng đã đùn đẩy công việc của hai người cho Thổ Oa, một khi Thổ Oa không hoàn thành đúng hạn, Lương Đại Dũng sẽ chửi đánh cậu, còn thường xuyên không cho ăn cơm.
Thổ Oa không biết phải phản kháng như thế nào, bởi vì cậu... là một kẻ ngốc.
Nguyên nhân khiến Thổ Oa bị thương hôm nay cũng là do trời quá nóng, Lương Đại Dũng liên tục bắt cậu làm việc dưới ánh nắng mặt trời mà ngay cả nước miếng cũng không cho cậu uống, Thổ Oa ngất xỉu vì say nắng và suýt ngã từ trên tầng cao xuống, nhờ những công nhân khác kéo lại nên chỉ bị thương ở đầu.
Đã vậy, Lương Đại Dũng vẫn tiếp tục tay đấm chân đá cậu, thậm chí gã còn không cho cậu ăn trưa.
Một số người trên công trường nghi ngờ rằng Thổ Oa không phải là cháu của Lương Đại Dũng, mà đã bị gã bắt cóc.
Sau khi dặn Tiểu Lý tiếp tục điều tra, Cố Đình Thâm xoa xoa giữ lông màu.
Thực ra khi người viết thư yêu cầu anh chạy thật xa để đón mộtngười, Cố Đình Thâm đã nghi ngờ rằng "Ảnh Nhất" có thể không chỉ đơn giản chỉ là một nhân vật trong trò chơi của anh.
Nhưng nhìn thấy điều này, Cố Đình Thâm vẫn có chút ngạc nhiên.
Cố Đình Thâm có thể chắc chắn rằng "Thổ Oa" mà anh nhìn thấy vừa rồi không phải là một kẻ ngốc.
Không lý nào một kẻ ngốc lại có tinh thần cảnh giác cao như vậy, cũng không thể có thân thủ tốt như vậy.
Hơn nữa, người đó có thể hiểu cả tiếng phổ thông của Đại Diễn và cả nước Hạ.
Cái câu "Chủ tử" suýt nữa thốt ra cũng là tiếng phổ thông của Đại Diễn.
Cố Đình Thâm chắc chắn sẽ không nghe nhầm.
Vậy, liệu có phải là mượn xác hoàn hồn, hay ai đó đã đánh tráo "Thổ Oa" thật, hay Lương Đại Dũng đã nói dối, không có "Thổ Oa" nào cả, từ đầu đến cuối chỉ có "Ảnh Nhất"?
Tạm thời Cố Đình Thâm chưa có câu trả lời.
Nhưng dù thế nào đi nữa, "Ảnh Thất" mà anh mang về cũng rất đáng ngờ.
Cố Đình Thâm không biết sự thật đằng sau bức thư vàng kim là gì, nhưng đối phương hiển nhiên biết rất rõ về anh--
Không chỉ biết thân phận ở kiếp trước của anh, mà còn thực sự dẫm lên điểm mấu chốt của anh.
Cho nên, tại sao đối phương lại mất công gửi "Ảnh Nhất" cho anh như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì?
Anh liếc nhìn khoảng không phía trước trống rỗng-- vì anh đã tìm thấy "Ảnh Nhất" nên dòng chữ vàng kim cũng đã biến mất.
Nhưng dựa vào trực giác của Cố Đình Thâm, thứ đó sẽ không dễ dàng biến mất.
Cố nghĩ xem bức thư đến từ đâu, Cố Đình Thâm ngay lập tức mở máy tính bảng, đăng nhập vào "Đại Diễn", vào "Lưu Ảnh Cư".
Trên bàn làm việc của [Lưu Ảnh Cư], một con chim bồ câu khác đang đứng đó.
Cố Đình Thâm mở nó ra.
Lại là một bức thư màu vàng kim khác.
[Kính gửi Cảnh Vương điện hạ---
Xin chúc mừng điện hạ vì đã thành công bắt "Ảnh Nhất" đang lang thang bên ngoài về.
Tiếp theo, hãy chăm chỉ bồi dưỡng "Ảnh Nhất", giúp cậu ấy vươn lên đỉnh cao của làng giải trí, giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất!
Thời hạn: mười năm
Lưu ý: Nếu hết thời hạn mà không hoàn thành mục tiêu, Ảnh Nhất sẽ trở lại trạng thái ban đầu.]
Kẻ đã bổ não ra rất nhiều âm mưu và thủ đoạn Cố Đình Thâm:...
- ----------------------------------------------------------------