Alpha Vô Cảm Và Omega Vạn Nhân Mê

Chương 93





Đương nhiên Tử Đằng không thích thấy Ninh Lạc khóc, với lại xin lỗi gì chứ? Bảo vệ Ninh Lạc là nhiệm vụ của cậu mà?
Môi Tử Đằng mấp máy, muốn nói với Ninh Lạc rằng: "Cậu an toàn là tốt".

Ninh Lạc nắm chặt tay Tử Đằng, tuy cậu không đọc được khẩu hình miệng do cái ống thở, nhưng cậu thầm đoán người yêu của mình chắc chắn sẽ nói gì, cậu trách cứ:
"...Đồ ngốc"
Bàn tay lạnh của Tử Đằng được Ninh Lạc nắm chặt giờ đã ấm hơn đôi chút, mà thật ra, chủ yếu là do Ninh Lạc hôn đến nóng.

Tử Đằng cậu hiện tại vẫn còn cảm giác ngại nha!
Cốc cốc
"Chúng tôi xin phép!"
Vị bác sĩ nam alpha ngoài năm mươi mở cửa bước nhanh vào, theo sau là bác sĩ Ngọc và một y tá nữ omega.

Không phải là do họ chậm trễ đâu, họ đến đây đã được năm phút rồi, nhưng họ nghĩ hai người trẻ này cần một chút thời gian riêng tư, với lại nếu Tử Đằng đã tỉnh thì chứng tỏ cậu đã qua cơn nguy kịch, không cần gấp, thế là ba người cùng Gia Huy đứng bên ngoài chờ.

"Đại thiếu gia! Chúng tôi sẽ kiểm tra tình trạng cậu Tử Đằng, phiền cậu ra ngoài ngồi đợi một chút!"
Vị bác sĩ trung niên cẩn trọng nói với Ninh Lạc.

Cậu nhíu mày.

Cả đám căng thẳng nuốt nước bọt.

Bọn họ sợ lắm đó nha!
Nghĩ nghĩ, Ninh Lạc bước ra ngoài, đi rất dứt khoát.

Cậu không thể làm chậm trễ việc kiểm tra sức khỏe của Tử Đằng được!
Gia Huy gánh lấy trách nhiệm đóng cửa, trước khi đóng, cậu lo lắng ngó Tử Đằng một cái.
Cạchh
Phùuu.

Ba người thở phào nhẹ nhõm.

Đứng gần Ninh đại thiếu gia như đứng gần máy lạnh vậy!
"Vào việc thôi!"
Người hăng hái nhất có vẻ là bác sĩ Ngọc, cô ấy đã từng đoán sau khi tỉnh lại, cơ thể Tử Đằng có thể bị k1ch thích mà phân hoá lần hai.
...........................
Ninh Lạc im lặng ngồi trên ghế, cậu nhớ đến bàn tay vốn ấm áp giờ lạnh lẽo của Tử Đằng, bầu không khí âm u trên người Ninh mỹ nhân càng gia tăng.

Gia Huy rón rén đưa bình cháo cho cậu, cậu ấy đã giữ nó suốt:

"Anh Ninh Lạc.

Anh ăn chút cháo.

Đàn anh rất cần anh chăm sóc!"
Anh mà không ăn, có mệnh hệ gì thì chị Doanh Doanh (Tô Bích Vân) sẽ lấy đàn anh đi mất! dù có cho kim cương Gia Huy cũng chẳng đời nào dám nói ra câu đó.

Cậu nhẹ nhàng để bình cháo lên chiếc ghế cạnh Ninh Lạc, sau đó chạy ra xa, gọi điện thông báo cho từng người, bao gồm phó đội trưởng Nguyễn, quản lý Mão, Tô Bích Vân!
Ninh Lạc chậm rãi cầm bình cháo lên, mở nắp, làn khói nóng phả vào gương mặt tiều tụy của cậu.

Gia Huy vừa nói chuyện điện thoại, vừa ngó Ninh đại thiếu gia, chỉ thấy vị omega cấp S kia nhìn chằm chằm bình cháo mà chả thèm động muỗng, Gia Huy chợt nghĩ ra cách, tông giọng cậu hơi lớn:
"Chị Doanh Doanh! Chị đến đây nhanh nhé! Đàn anh tỉnh rồi! Anh ấy mà thấy chị sẽ vui lắm á!"
Phó đội trưởng Nguyễn đầu dây điện thoại bên kia: ???
Quả nhiên Ninh Lạc nghe đến tên Doanh Doanh liền cắn môi, cậu nhanh chóng giải quyết gọn gàng bình cháo ấm.
Cậu mà bệnh, cô ta sẽ nhân cơ hội giành Tử Đằng với cậu! Không đời nào!!!
Gia Huy trông thấy cảnh đó liền quay mặt đi lén cười toe toét, cậu chào tạm biệt phó đội trưởng Nguyễn đang đầy thắc mắc bên kia rồi tự khen bản thân:
"Mình cực thông minh nha!".


Mấy ngày nay đến trông Tử Đằng, cậu đã bớt sợ Ninh đại thiếu gia một chút, cộng thêm mỹ nhân kia bơ phờ quá, Gia Huy cảm thấy tội nghiệp nhiều hơn là sợ hãi.
Khi nghe tin Tử Đằng từ quản lý Mão, Gia Huy mít ướt khóc rất nhiều.

Gia Huy cậu lo cho Tử Đằng một thì Ninh Lạc lo mười, đàn anh mà không tỉnh lại, cậu cũng chẳng biết bản thân sẽ buồn đến thế nào nữa.

Đàn anh là người tốt, là bạn thân đầu tiên của cậu, từ lâu cậu đã tự xem đàn anh là anh trai của mình.
Nhưng mọi chuyện đã ổn! Anh Tử Đằng đã tỉnh lại! Gia Huy tươi cười tiếp tục gọi thông báo cho quản lý Mão.
Mười phút sau đó cửa phòng bệnh mở ra.

Vị bác sĩ trung niên phấn khởi nói với Ninh Lạc:
"Đại thiếu gia! Chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy đến phòng khác, vì cậu ấy sắp phân hoá lần hai rồi!"